Bộ dạng kiêu ngạo của Tri Thu lập tức chọc giận Nhi Nhi: “Để vương phi nương nương đi trị thương ở chân cho trắc phi, vậy mà vương gia cũng nghĩ ra được, đây không phải là định bắt nạt người ta hả!”
Vương Ma cũng ở bên cạnh chen vào: “Đúng rồi, như thế có hợp quy củ không hả? Vương phi nương nương không thể đi.” Lãnh Bằng Cơ không phản bác một lời, nàng chỉ mỉm cười liếc nhìn Tri Thu, đôi mắt trong veo như nhìn thấu tâm can của nàng ta: “Đây thật sự là ý của vương gia sao?”
Một nụ cười giễu cợt xuất hiện trên khóe môi Trị Thu: “Đó là lẽ đương nhiên.
Vương gia cưng chiều nương nương nhà nô tỳ.
Thấy nương nương bị thương nên cảm thấy đau lòng.
Xin vương phi mau lên kẻo vương gia lại sốt ruột mà trách tội”.
Lãnh Băng Cơ xắn tay áo lên, nàng không nói nhiều mà vui vẻ đáp: “Được rồi!” Nhi Nhi không khỏi tức giảm: “Tiểu Thư!”.
Lãnh Băng Cơ lắc đầu khẽ nói: “Ngốc nghếch”.
Nhi Nhi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Trị Thu, sau đó cũng dần dần hiểu ra, một nô tỳ như nàng ta sao dám kiêu ngạo trước mặt chủ nhân như thế chứ? Rõ ràng nàng ta chọc gậy bánh xe, cố ý chọc giận tiểu thư nhà mình.
Nếu tiểu thư giận dỗi không đi, thì không biết hai chủ tớ bọn họ lại thổi gió bên tai vương gia thế nào nữa đây.
Nhi Nhi hiểu rõ ý định của Lãnh Băng Nguyệt và Tri Thu thì càng cảm thấy uất ức hơn cho chủ nhân nhà mình, nàng ta đi theo Lãnh Băng Cơ đến viện Tử Đằng Tiểu Trúc..
Lãnh Băng Nguyệt nức nở khóc như mưa: “Những tên nô tài lớn mật kia chắc chắn cố ý trêu chọc thiếp, bọn họ muốn thấy thiếp xấu mặt”.
Mộ Dung Phong vẫn ngồi ở bên giường, hắn ta bất đắc dĩ an ủi: “Bọn họ cũng nghe theo mệnh lệnh của bổn vương, nếu nàng ghét bỏ lũ ếch này, thì bổn vương sẽ hạ lệnh giết hết bọn chúng, không còn một mống, nàng đã hết giận chưa, đừng khóc nữa”.
Tri Thu đi tới phía trước, sau khi mở rèm ra thị trên mặt nở nụ cười: “Vương gia không nên lo lắng, bởi vì tất cả ếch đều bị vương phi nương nương bắt lấy mang đi nấu ăn rồi ăn.”
Lãnh Băng Nguyệt nghe vậy thì không khỏi nức nở hai tiếng, sau đó mở to hai mắt: “Những sinh vật nhỏ bé này đều vô tội, sao tỷ tỷ có thể tàn nhẫn như vậy, cái gì cũng ăn được”.
Mộ Dung Phong cũng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta chán ghét nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ, miệng chậm rãi mở ra: “Đồ dã man!”
Lãnh Băng Cơ xách hộp thức ăn đá văng cửa ra, nàng nghe thấy lời nói của Mộ Dung Phong nhưng không thèm để ý: “Muội muội yêu thích những con ếch này như thế, nhưng lại ở đây khuyến khích vương gia trừng phạt những nô tài vô tội hơn.
Ta nghĩ bản thân còn lương thiện hơn muội muội đó”
Lãnh Bằng Nguyệt nghẹn ngào: “Bọn họ khiển muội rơi vào cảnh xấu hổ như thế.
Muội chẳng qua chỉ cằn nhằn mấy câu, làm sao có thể nhẫn tâm trừng phạt họ được”.
Mộ Dung Phong từ trên giường đứng lên: “Bằng Nguyệt bị thương ở chân, trên da còn có mảnh vụn, phải lau rửa cẩn thận cho nàng ấy.
Lãnh Băng Cơ chớp mắt: “Vẫn nhớ hôm qua vương gia còn xem thường y thuật của ta đấy?”.
Mộ Dung Phong mím chặt đôi môi mỏng lại: “Món nợ mà hôm qua nàng nợ ta sẽ được xóa bỏ”.
*Chấp nhận”, Lãnh Băng Cơ vui vẻ đồng ý.
Mộ Dung Phong sửng sốt, không ngờ Lãnh Bằng Cơ lại vui vẻ đồng ý như vậy, nữ nhân này tính tình quật cường, từ bao giờ lại dễ dàng nói chuyện như vậy?
Lãnh Bằng Cơ hôm nay thật sự tích cực, bởi vì nàng vốn dĩ đến để cười cho hả hê, cơ hội tốt như vậy, nếu như chỉ có thể nhìn thấy mỗi cái bàn chân bị quấn chặt như cái bánh chưng thì thật sự rất nhàm chán.
Lãnh Bằng Cơ lấy tủi ngân châm ra rồi tự mình ngồi xuống mép giường, nàng vén tấm chắn đang che chân Liễu Bằng Nguyệt lên.
Nhi Nhi ở bên cạnh vô cùng lo lắng, nếu chuyện này bị truyền ra, đường đường là vương phi lại tự mình trị thương ở chân cho trắc phi, vậy thì đám nô tài nịnh bợ trong phủ không phải sẽ càng khinh thường hơn sao? Làm sao tương lai hai chủ tớ bọn họ còn có chỗ đứng trong phủ đây?
Lãnh Băng Nguyệt đắc thắng cong môi, nàng ta và Tri Thu liếc nhìn nhau, sau đó thì quay sang làm nũng với Lãnh Băng Cơ: “Muội sợ đau, mong tỷ tỷ nhẹ tay.
Lãnh Băng Cơ chu miệng đồng ý, nàng quan sát đôi chân từ trái qua phải, không vội chữa trị luôn mà bắt đầu bình luận.
“Thì ra đây là bàn chân hoa sen vàng ba tấc trong truyền thuyết.
Ôi, ngón chân này đã bị gãy, ấn vào lòng bàn chân, các khớp xương đều biến dạng, nhìn thoáng qua đã thấy vô cùng thảm.
Sao lại có người nghĩ rằng bó chân là đẹp chứ? Đúng là không bình thường.
Thảo nào muội muội lại ngã lăn lộn như thế”.
Nàng cằn nhằn liên miên nên khiển Mộ Dung Phong cũng tò mò, không khỏi liếc mắt một cái.
Đó là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy bàn chân hoa sen vàng ba tấc của nữ nhân, bàn chân xinh xắn, trắng nõn mềm mại, giống như những cái bánh bao nhỏ, nhưng tất cả các ngón chân đều gập vào trong lòng bàn chân, khiến người ta không khỏi cảm thấy rợn người.
Đặc biệt là chân của Băng Nguyệt bị cứa rách, vết thương đỏ rực xen lẫn với màu trắng khiến hắn ta bất giác nhíu mày.
Sau đó hắn ta liếc nhìn đầu ngón chân nhổ ra khỏi gấu váy Lãnh Băng Cơ, nàng đi một đôi giày thêu sa tanh để mềm màu xanh, trên đó có thêu hình một đôi mèo trắng đang bắt bướm bằng sợi tơ trắng.
Bên mép giày còn thêu ngọc trai trắng, trông vừa tao nhã vừa dễ