Thế nhưng mây mù trong tưởng tượng của Mộ Dung Phong không hề xuất hiện, trái lại, Lãnh Băng Cơ đang tươi cười một cách sáng lạn.
Ngay lúc Cẩm Ngu bất chấp lao đến, Lãnh Băng Cơ đã bắt đầu hành động, nàng bước một bước dài lên phía trước, “tốt bụng” đỡ lấy Cẩm Ngu đang chuẩn bị té ngã.
“Quận chúa cẩn thận!”
Mũi chân móc một cái, đá trúng sọt tre Mộ Dung Phong đang đặt trên đất, đạp đổ.
Nàng bật hét lên một tiếng, rồi vội vã nép qua bên cạnh, thế là đụng đổ tiếp cái sọt còn lại.
Động vật sống từ trong sọt bị đổ bò ra đầy đất, một rổ ếch xanh và cóc, một rổ rắn Thái Hoa.
Ếch xanh bị kinh động, lập tức nhảy tán loạn khắp nơi.
Mộ Dung Phong không bất ngờ lắm, tuy dị ứng với mấy thứ đồ chơi này, nhưng vẫn giữ nguyên được vẻ mặt lãnh đạm, hắn gỡ tay Cẩm Ngu ra, lùi về phía sau vài bước.
Đại Mạt thì khác, ở trong cung trước giờ luôn luôn sạch sẽ, nàng ta rất ít gặp phải những thứ như thế này, nên vô cùng hoảng sợ, nhảy dựng lên thét lớn: “AI”
Cẩm Ngu không thể nhìn thấy, nghiêng tai lắng nghe: “Chuyện gì vậy?”
Lãnh Băng Cơ run rẩy kêu lên: “Rắn, cóc nữa, sắp bò tới chân quận chúa kìal”
Cẩm Ngu vừa nghe xong đã hồn xiêu phách lạc, tay chân luống cuống nhào vào lòng Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong tất nhiên không dám đỡ nàng ta nữa, lật đật trốn về phía sau.
Lãnh Băng Cơ đưa tay về phía nàng ta, muốn nàng ta bám vào tay mình.
“Quận chúa cẩn thận, để ta dìu quận chúa”
Cẩm Ngu ghét bỏ gạt tay nàng ra, hộp đậu hũ thúi trong tay Lãnh Băng Cơ cũng bị nàng ta gạt đổ, nào ngờ Lãnh Băng Cơ đã đề phòng từ trước, nhanh chóng tránh sang một bên, hộp đậu hũ cũng không hề bị lãng phí, đều đổ hết lên ngực Cẩm Ngu, nước ngâm đậu bắn tung tóe lên mặt nàng ta.
Nàng ta kinh hãi gào lên: “Đây là thứ gì?”
Vừa lùi về sau một bước, chân nàng ta lại đạp phải thứ gì mềm mềm nhiều thịt, nàng ta càng thêm sợ hãi, cả người nhảy dựng lên, lảo đảo lui về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất.
nhở: “Cẩn thận một chút, đừng lùi về nữa, con ếch bị quậ chúa đạp nát đã lòi ruột ra rồi, ây ya, máu còn dính đầy đấy, nhìn muốn ói, còn rắn nữa, đó là rắn cạp nong đó, lỡ như bị cắn, trên mặt sẽ nổi đầy mụn mủ, khó coi lắm đó”
Hai người Cẩm Ngu và Đại Mạt gần như bị dọa tới mức tè ra quần, trốn ra phía sau, trên người bọn họ dính đầy đậu hũ thúi.
Gấp đến mức Cẩm Ngu phải kêu cha gọi mẹ.
Một người phụ nữ gầy gò, da khô như vỏ cây tay nâng một bình nước từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy như thế, cuống quýt chạy lại đỡ Cẩm Ngu đứng dậy.
Nghe thấy giọng của bà ta, Cẩm Ngu lập tức lấy lại tinh thần, không hoảng hốt lo sợ như thế nữa.
“Quận chúa, không sao, không sao đâu, có lão nô ở đây”
Điêu ma ma nói nhỏ vào tai Lãnh Băng Cơ: “Người này là nhũ nương của quận chúa Cẩm Ngu, nghe những người khác đều gọi bà ta là Linh bà”
Lãnh Băng Cơ thờ ơ liếc nhìn bà ta, dáng người khô gầy, mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình màu xám, làm cho dáng người gầy như gậy trúc càng nổi bật hơn, tròng trắng trong mắt bà ta nhiều hơn tròng đen, lúc nhìn vào người khác, thẳng tăm tắp, ảm đạm vô thần, khiến người ta khó chịu, trên người nổi một tầng da gà.
Nàng dời ánh mắt đi.
Linh bà đỡ Cẩm Ngu đến chỗ an toàn, mặt nàng ta đầy nước mắt nước mũi, Đại Mạt cũng bị dọa tới mức trắng bệch, nói chuyện không còn lưu loát.
Cẩm Ngu ho khan hai tiếng, mặt hướng về phía Lãnh Băng €ơ, tràn đầy tủi hờn.
“Nếu như Vương phi nương nương không muốn Cẩm Ngu ở lại Vương phủ, ta đi là được rồi, tại sao lại chọc ghẹo ta như vậy? Một người mù như ta vốn đã quá đáng thương rồi, trái tim tẩu sao lại nhẫn tâm vậy?
Lời nói vô cùng có khí phách.
Làm như nếu mình không thích, nàng ta thật sự sẽ đi vậy.
Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Sao quận chúa lại có suy nghĩ như vậy chứ? Quận chúa nghĩ răng, ta thích những trò đùa ghê tởm này sao? Chỉ nhìn thôi đã kinh tởm không nuốt nổi cơm šu không phải vì muốn