Ánh trăng bên hồ rất sáng, nhưng có nhiều muỗi quá, tạo thành từng đội từng đàn.
Người đánh xe một bên lốp bốp đập mấy con muỗi đang tung tăng nhảy nhót xung quanh, một bên buồn bực tự hỏi người trẻ tuổi bây giờ cũng thật là biết cách chơi, đã hơn nửa đêm rồi lại còn chạy đến cái nơi hoang vu như vậy bày tỏ tình cảm, để cho một mình mình ở đây phải chịu muỗi đốt.
Nghe thấy tiếng gọi của Mộ Dung Phong, hắn vội vàng đáp lại một tiếng, vừa đúng lúc nhìn thấy Lãnh Băng Nguyệt cũng đã ăn mặc chỉnh tề, nhô đầu ra.
Trong lòng thầm nói một câu: Ôi bảo sao.
Còn đang nghĩ Vương phi nương nương hôm nay tại sao lại có bộ dạng hung mãnh như vậy, đến mức lừa gạt Vương gia ra khỏi kinh thành để làm mấy chuyện đáng xấu hổ.
Hóa ra đó lại là Trắc phi!
Chẳng lẽ lúc này ở cửa cung là bản thân bị hoa mắt sao?
Rõ ràng người lên xe là Vương phi nương nương cơ mà?
Lại nhìn đến khuôn mặt âm trầm gần như sấm chớp vang rền của Mộ Dung Phong, một bộ dạng buồn nôn như thể bị heo húc phải, trong lòng thầm thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
“Vương gia, tiểu nhân đến rồi”
“Đưa Trắc phi đến điền trang phụ cận, tùy tiện đưa mấy đồ tốt đến, nói với quản sự của điền trang, trông giữ nàng ta cho thật tốt, nếu không có sự cho phép của bổn vương, nàng ta không được phép ra khỏi điền trang dù chỉ một bước!”
Lãnh Băng Nguyệt ngồi trong xe vừa nghe xong lập tức trở nên hoảng hốt, lung tung mặc quần áo vào, nhảy ra khỏi xe ngựa, “Bịch bịch” quỳ gối xuống trước mặt Mộ Dung Phong: “Vương gia tha mạng, cho dù là thiếp thân thật sự đã làm sai chuyện gì, thiếp thân cũng chỉ là bởi vì quá mến mộ Vương gia mà thôi.
Vương gia đưa Băng Nguyệt đến điền trang, Băng Nguyệt không ngại gian nan khổ sợ, chỉ sợ không còn có thể gặp được ngài, Vương gial”
Mộ Dung Phong sắc mặt ngưng trọng, lạnh lùng nhìn nàng: “Lãnh Băng Nguyệt, bản vương nhớ rõ là đã cảnh cáo ngươi không chỉ một lần hai lần, chỉ cần ngươi có thể an phận thủ thường, bản vương có thể đảm bảo ngươi cả đời cơm áo không lo, vinh hoa phú quý, thế ngươi lại hết lần này đến lần khác khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bản vương”
“Đả thương đến đôi mắt của Cẩm Ngu thì cũng thôi đi, nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm nay, bản vương không thể nào tha thứ cho ngươi được! Từ nay về sau ngươi đừng hòng mơ tưởng đến việc có thể gặp bản vương! Chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi, đừng ép buộc bản vương phải làm ra chuyện gì tâm ngoan thủ lạt”
Bỏ lại Lãnh Băng Nguyệt đang đau khổ, hắn quay người sải bước đi.
Lãnh Băng Nguyệt cả người tê liệt ngồi trên mặt đất.
Nàng ta đã nghĩ đến việc Mộ Dung Phong có thể thẹn quá hóa giận, sẽ giáng tội nàng ta, nhưng nàng ta vạn lần không ngờ được rằng hắn lại giải quyết bằng cách tuyệt tình như vậy.
Một tia ảo tưởng cuối cùng của nàng ta về Mộ Dung Phong bây giờ cũng tựa như bong bóng xà phòng, nhẹ nhàng vỡ tan.
Lãnh Băng Nguyệt chậm rãi vuốt ve phần bụng dưới bằng phẳng của mình, nở một nụ cười lạnh trên môi.
Ta nhất định sẽ trở lại Vương phủ, hơn nữa còn muốn được đón trở lại bằng kiệu lớn kia kia.
Mộ Dung Phong, ngươi cứ chờ mà xem, thứ ta muốn sau này đã không còn là ân sủng và tình yêu của ngươi, mà thứ cần chính là Phong Vương phủ này!
Lãnh Băng Cơ trở về Phong vương phủ, người gác cổng nói với nàng rằng Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Nguyệt vẫn chưa trở lại.
Lãnh Băng Cơ có chút buồn bực, không biết hai người đó đã đi đâu, trong lòng nàng mơ hồ có chút lo lắng, hơn nữa đối với hành vi vứt bỏ mình của Mộ Dung Phong ít nhiều cũng cảm thấy có phần khó chịu.
Quay lại Triều Thiên Khuyết với vẻ rầu rĩ không vui, sau khi rửa mặt xong liền đi ngủ.
Những ngày vừa qua đã quen với việc có Mộ Dung Phong ở bên cạnh làm bạn, hôm nay chỉ có một mình, nhìn thấy mặt trăng ngoài cửa sổ, lúc đầu rất háo hức chờ đợi, sau đó lại thật sự buồn ngủ, hai mí mắt đánh nhau, dựa vào đầu giường liền ngủ mất.
Cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, Mộ Dung Phong sau khi tắm rửa xong xuôi chậm rãi đi vào, mang theo một thân đầy hơi nước tiến lại, dưới chân ngập ngừng, dường như có điều gì đó vướng bận.
Hắn lặng lẽ ngồi bên cạnh Lãnh Băng Cơ, nhìn gương mặt thuần khiết đang say ngủ của nàng, nhịn không được đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nàng.
Lãnh Băng Cơ ngủ không sâu, lông mi lập tức hơi run nhẹ, nhàn nhạt một hồi tỉnh lại, duỗi hai tay về phía hắn: “Sao bây giờ chàng mới trở về? Ôm một cái nào”
Mộ Dung Phong cởi giày ra, từ từ nằm xuống, nhưng lại không ôm nàng vào lòng mình như bình thường.
Thay vào đó, hắn dụi đầu vào vòng tay nàng, có chút khó chịu mà cọ cọ.
Lãnh Băng Cơ vẫn còn đang mê man ngủ, còn tưởng rằng hắn đang đùa giỡn với mình, nhỏ giọng nói thâm một câu: “Ngứa, đừng làm bậy”
Khi Mộ Dung Phong nói chuyện còn mang theo chút giọng mũi nhẹ, giống như đang làm nũng: “Băng Cơ, ta thành thật xin lỗi”
Nhưng Lãnh Băng Cơ lại không nghe thấy, hô hấp của nàng dần ổn định rồi sau đó lại chìm vào giấc ngủ ngọt ngào