Như Lãnh Băng Cơ đã nói, trong viện này có những bà tử lớn tuổi, bọn họ đã nghe ra mảnh khỏe qua lời Lãnh Thanh Kiêu.
Bây giờ sau khi nghe nàng nói vài câu thì bọn họ cũng hiểu được ý tứ, ánh mắt nhìn về phía hai mẹ con Lãnh Băng Nguyệt đã thay đổi.
Kim di nương bị lời phản bác của nàng khiến cho á khẩu, ngược lại Lãnh Thạnh Kiều vẫn còn vô cùng mồm mép, nó thoát khỏi tay Kim di nương, giận dữ chửi ầm lên.
“Đồ tiện nhân, còn dám mạnh miệng sao? Không phải người ý vào việc thái hậu bất công mà cướp mất vị hôn phu của tỷ tỷ ta sao? Di nương đã nói với tỷ tỷ ta, sớm muộn gì cũng khiến người…”
Lãnh Băng Nguyệt cảm thấy tình thế vô cùng cấp bách nên đã giơ tay lên tát thẳng vào khuôn mặt núc ních của thằng bé: “Câm miệng!”
Lãnh Thanh Kiều giật mình, nó nhìn về phía Lãnh Băng Nguyệt đang trừng mắt với mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, oan ức bật khóc.
“Đệ đến đây để trút giận cho tỷ, nổ chết đám tiện nhân bọn chúng, vậy mà tỷ lại đánh đệ”.
Lãnh Bằng Cơ cười châm biếm, nàng quay người bước đi, khi bước tới cửa thì xoay lại, bình tĩnh nhìn Kim di nương.
“Còn một chuyện nữa ta muốn mọi người chỉ bảo, khế ước bản thân của hạ nhân bồi gả theo ta, dựa theo quy tắc có phải sẽ trở thành của hồi môi của ta không?”
Một bà tử gật đầu: “Đương nhiên rồi, làm gì có người nào đi theo tới phủ mà khế ước bản thân vẫn còn ở nhà mẹ đẻ chứ”.
Những người khác cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy thì xin hỏi Kim di nương, khế ước bản thân của Vương ma hiện giờ đang ở trong tay ai? Ngươi xem, Vương ma bị người hỏi một cầu đã sợ tới tái mặt, không dám nói ra sự thật.
Chuyện này có phải là do khế ước bản thân không ở chỗ ta, nên ta không phải chủ nhân của Vương ma không?”
Đám nô tài trong phủ đều quay mặt lại nhìn Kim di nương, rồi lại nhìn gương mặt đầy vết thương của Vương ma, bọn họ đột nhiên hiểu ra, vừa rồi bà ta đã cắn răng nói trải lương tâm.
Kim di nương liên mồm nói vương phi nương nương ở tướng phủ kiêu căng ngạo mạn, bắt nạt thứ muội, điều này cần phải cân nhắc rõ đúng sai.
Về việc danh tiếng vương phi lan truyền ra ngoài thế nào thì càng khiến người khác tò mò hơn.
Kim di nương vốn dĩ muốn lợi dụng chuyện Lãnh Thanh Kiều bị thương để hủy hoại danh tiếng của Lãnh Băng Cơ, lót đường cho nữ nhi mình trong vương phủ, nhưng không ngờ lại tự chuốc lấy thất bại, bị Lãnh Bằng Cơ làm bẽ mặt trước mọi người, nên nhất thời lúng túng không biết làm sao.
“Có lẽ, có lẽ là ta bận bịu nên sơ suất”.
“Vậy thì làm phiền Kim di nương trở về phủ sai người đưa khế ước của Vương ma đến cho ta, như thể cũng khiến Vương ma yên tâm hầu hạ ta, đúng không?”
Kim di nương nghiến răng chịu đựng, không thể bộc phát, bà ta kéo con trai và con gái đau khổ rời đi.
Mọi người giải tán, Vượng ma cúi đầu lặng lẽ dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất, Nhi Nhi lạnh lùng quan sát từ đầu đến cuối, khi mọi người trong phủ giải tán thì lại bắt đầu nhóm lửa, chuẩn bị bữa sáng.
Vượng ma đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước mặt Lãnh Băng Cơ: “Tiểu thư, xin lỗi người, lão nô đáng chết.
Vì quá sợ hãi nên mới không dám nói ra sự thật.
Xin tiểu thư hãy trừng phạt nô tỳ”.
Lãnh Bằng Cơ khẽ mỉm cười, nàng bước tới đỡ bà ta từ dưới đất lên: “Ta hiểu được nỗi khổ của Vương ma.
Khế ước bản thân.
của ngươi không nằm trong tay ta, người vẫn bị Kim di nương nắm thóp, nên mới lâm vào tình thế khó xử.
Đợi Kim di nương đưa khế ước bản thân của ngươi đến, thì ta cũng có thể tự mình làm chủ”.
Vương ma cúi đầu bật khóc: “Lão nô làm bậy bạ, thực sự xin lỗi tiểu thư.
Tiểu thư không những không quan tâm, mà còn làm chủ cho lão nô.
Lão nô thật sự khốn nạn!”
“Vương mà không cần nói chuyện khách khí như thế.
Người và ta là chủ tớ, còn có tình cảm xưa cũ.
Ngươi cũng là người biết nhìn xa trông rộng, tương lai chắc cũng biết nên chọn con đường nào.
Sau này cho dù vinh hoa hay nghèo đói, ngươi, Nhi Nhi và Linh Quan Nhi đều là người của ta.
Cũng có nghĩa là sau này đi đâu chỉ cần nghe lời của ta, không cần phải nghe theo người khác”.
Vương ma bật khóc, bà ta vô cùng cảm động, luôn miệng cảm ơn.
Lãnh Bằng Cơ xoay người: “Rửa mặt đi”.
Nhi Nhi bưng một cái chậu đồng pha nước ấm vào phòng, Nhi Nhi hầu hạ nành rửa mặt, sau đó dùng lược ngọc chải lại tóc cho nàng, suốt quá trình yên lặng rầu rĩ không nói gì.
Nhìn thấy sắc mặt của nàng ta từ trong gương đồng thì Lãnh Băng Cơ nhẹ giọng hỏi: “Do vừa rồi ta không dạy dỗ Vương ma một trận, nên người còn tức giận sao?”
Nhi Nhi bĩu môi: “Nô tỳ hiểu tiểu thư phải có lý do riêng mới làm thế.
Nhưng nô tỳ không hiểu được tại sao tiểu thư biết rõ Vương ma và mẹ con nhị tiểu thư là cùng một giuộc, nhưng vẫn muốn để bà ta lại bên người, cũng không trừng phạt bà ta.
Còn đối xử với bà ta tốt như vậy, tiểu thư thật sự quá lương thiện rồi!”
“Ta lương thiện?”, Lãnh Băng Cơ mím môi cười: “Có đôi khi quá lương thiện lại chính là ngu ngốc.
Ta không nghĩ bản thân đối xử tốt với Vướng mà một chút thì bà ta thật sự sẽ cảm động mà thay đổi.
Đừng quên bây giờ cho dù Kim di nương có giao khế ước bản thân cho ta, thì trong tay nàng ta vẫn nắm được nhược điểm về việc Vương ma hại ta”
“Vậy