Lãnh Băng Cơ hạ thấp bức họa xuống để lộ ra khuôn mặt mình: “Sở cô nương quả là hay quên”
Sở Nhược Hề giật mình: “Ai bảo ngươi tới đây?”
“Lúc nãy khi ta đến thư phòng thì nhìn thấy bức họa này, ta rất thích nó, có điều chưởng quỹ nhất định không chịu bán.
Vì vậy ta phải tự mình tới đây để hỏi một chút, Sở cô nương liệu có chịu bỏ thứ mình yêu thích hay không?”
Mặt Sở Nhược Hề nóng hừng hực, cảm giác giống như đang trộm đồ thì bị người ta bắt được tận tay vậy, nàng ta xấu hổ nói: “Không bán, có bao nhiêu tiền ta cũng không bán!”
Lãnh Băng Cơ cẩn thận cất bức tranh lại: “Ngươi không bán thì định để cất riêng hay sao? Một cô nương chưa lấy chồng như ngươi lại lén lút vẽ tướng công của ta, hình như có chút không ổn nhỉ?”
“Ai thèm vẽ tướng công của ngươi chứ?” Sở Nhược Hề mạnh miệng: “Đây là tranh vẽ Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố, chẳng qua hắn chỉ đúng lúc đứng đó thôi”
“Thật thế à?” Lãnh Băng Cơ tỏ ra hứng thú: “Tranh vẽ Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố, thế mà vẽ Trạng Nguyên chỉ vài nét bút phớt qua, còn ca ca ta với Vương gia thì vẽ vừa nổi bật vừa xuất sắc.
Nếu không biết ta còn tưởng ngươi có ý đồ gì với tướng công ta đấy.”
Sở Nhược Hề càng sốt ruột hơn: “Ngươi tưởng tất cả mọi người đều coi Phong vương gia là bảo bối giống như ngươi sao? Hắn xuất sắc chẳng qua là do người khác làm nền thôi.
Bản cô nương còn chưa đến mức phải thấy hứng thú với tướng công của người khác”
“Không có hứng thú với tướng công của ta à” Lãnh Băng Cơ cố tình dài giọng ra: “Thế Sở cô nương vẽ ca ca của ta cẩn thận như thế để làm gì? Ngay cả tóc bị gió thổi bay cũng vẽ rõ từng sợi một thế này”
Mặt Sở Nhược Hề đỏ như sắp chảy máu ra đến nơi: “Các vị công chúa chưa được thấy nhóm người Trạng Nguyên, muốn kén chồng Kim Bảng lại sợ trong yến tiệc Quỳnh Lâm nhìn không rõ ràng, cho nên mới nhờ ta nhìn qua rồi vẽ một bức chân dung đưa vào trong cung.
Trạng Nguyên đã có gia đình rồi, đương nhiên phải vẽ qua loa một chút”
“Cho nên là, người khiến ta và ngươi xích mích với nhau không phải người ngoài, mà chính là công chúa Như Ý đúng không?”
“Ta chưa bao giờ nói thế, là do ngươi tự đoán ra thị Lãnh Băng Cơ nghiêm mặt, nói: “Quan hệ giữa ta và công chúa Như Ý rất nhiều người đều biết, nói thẳng ra cũng đều là vì chuyện kén chồng Kim Bảng này mà thôi.
Tuy ta không biết nàng ta đã nói cái gì trước mặt Sở cô nương, nhưng ta vẫn muốn nói, trước đây ta chưa từng gặp Sở cô nương, cũng chưa từng nói câu nào không phải về cô nương”
“Vậy sao ta ngỏ ý muốn kết giao với ngươi, ngươi lại từ chối lời mời tham gia hội thơ của ta?” Sở Nhược Hề lẩm bẩm hỏi.
“Đó chẳng phải là thư khiêu chiến ngươi đưa cho ta sao?
Ta nghe nói ngươi nói xấu sau lưng huynh muội ta, nói ca ca ta mua danh chuộc tiếng, cái chức Thám Hoa là do dựa hơi phụ thân ta, ngươi không phục cho nên muốn thi đấu với ta”
“Đúng là ta không phục, nhưng ta vẫn thật lòng muốn kết giao với ngươi, ta chưa từng chửi bới các ngươi bao giờ.
Ta không ngờ thiếp mời lại bị trả về, khiến ta mất mặt, bị người khác xỉa xói, nên hôm cung yến ấy ta mới nói chuyện hơi cay nghiệt một chút”
Ra là vậy, Như Ý khiêu khích cả hai bên nên mới xảy ra hiểu lầm.
Lãnh Băng Cơ cười khổ: “Ta sợ nhất là mấy cái vụ thơ ca nhạc họa này đó, vừa nghe xong đã thấy đau đầu rồi, bảo ta tham gia hội thơ chẳng phải là đi rước nhục vào thân sao?”
Lúc này Sở Nhược Hề cũng nhớ lại, nàng ta ngượng nghịu.
phúc thân thi lễ với Lãnh Băng Cơ: “Là do ta không đúng, nghe lời người khác xúi giục nên đã bất kính với Vương phi nương nương.
Hôm nay Nhược Hề xin được nhận tội với người.”
Lãnh Băng Cơ mỉm cười: “Ngày ấy ta nói chuyện cũng có chỗ quá đáng, Kính xin Sở cô nương đừng để trong lòng”
Sở Nhược Hề căn nhẹ môi dưới: “Lời người nói rất có lý, thật ra ta vẫn muốn đến thỉnh giáo người, chẳng qua ta còn sợ mất thể diện mà thôi.
Ta rất thích cách vẽ tranh của người.
Vẽ trang bằng bút lông chỉ thích hợp với lối vẽ thủy mặc, dù có tỉ mỉ đến đâu cũng chỉ có thể phác họa được vẻn vẹn vài đường nét mà thôi, không thể chân thực sống động như cách vẽ của người được”
Lãnh Băng Cơ bị nàng ta tâng bốc đến mức ngại chết đi được.
Trong giây phút đó, hai người nhìn nhau nở nụ cười, nói chuyện trên trời dưới biển, xích mích tan biến.
Trước khi đi, Lãnh Băng Cơ vẫn không trả lại bức tranh vừa rồi, ngược lại nàng còn cuộn lại cẩn thận đưa Nhi Nhi định mang về vương phủ.
Nàng ghé sát bên tai Sở Nhược Hề, nhỏ giọng chọc ghẹo: “Ca ca ta cũng thích vẽ tranh lắm, ta lấy về cho huynh ấy.
thưởng thức, biết đâu huynh ấy lại vừa mắt thì sao”
Sở Nhược Hề ngượng đến mức muốn tìm cái hố chui xuống luôn, lao lên định cướp