Lãnh Băng Cơ, lại là Lãnh Băng Cơ, vì nàng mà hắn uy hiếp nàng ta!
Trong lồng ngực, tràn đầy ý hận cùng sự ghen ghét, Lãnh Băng Nguyệt như phát điên.
Chàng không để Lãnh Băng Cơ biết, chàng sợ nàng ta tổn thương, ta lại cứ muốn nàng ta đau đớn, khổ sở đến chết!
Phong Vương phủ này ta nhất định phải trở về, lấy lại vinh hoa phú quý thuộc về mình, chàng đừng hòng mong đuổi ta đi một cách dễ dàng như vậy!
Lãnh Bằng Nguyệt chống tay, khó khăn đứng dậy: “Nếu vương gia đã muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với Băng Nguyệt, vậy thì Băng Nguyệt cũng không còn gì để nói.
Ta ở Tướng phủ được chàng mang tam môi lục sính tới cưới về vương phủ.
Nếu như muốn bỏ ta, vậy thì tìm phụ thân ta nói đi.
Nếu ông ấy đồng ý, đưa ta lên xe ngựa từ phong vương phủ trở về Tướng phủ.
Tất cả đều làm theo trình tự đi.
Ta và vương gia nam cưới nữ gả, không liên quan đến nhau nữa”
Mộ Dung Phong không ngờ nàng ta lại đột nhiên đổi ý, không hề chần chừ mà lập tức đồng ý, khiến hắn có chút bất ngờ.
“Được” Hắn gật đầu: Ngày mai ta sẽ tới Tướng phủ tìm Lãnh tướng, người tự giải quyết cho tốt đi”.
Nói rồi xoay người, không chút lưu luyến, lập tức rời đi.
Lãnh Bằng Nguyệt vịn tay dựa vào ghế, chậm rãi ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt chất chứa đầu oán hận.
Nàng ta không dám nói chuyện mình mang thai cho Mộ Dung Phong biết, không dám lấy ra át chủ bài ngay lúc này.
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Phong, và cả đôi lông mày kiếm sắc bén của hắn, nàng ta cảm thấy nếu như mình nói ra, chắc chắn Mộ Dung Phong sẽ hạ độc thủ vì Lãnh Băng Cơ!
Nàng ta không dám đánh cược.
Cho nên, nếu như nàng ta muốn thoát khỏi thôn trang này, chỉ cần có cơ hội gặp được Huệ phi, đó mới là thời cơ tốt nhất.
“Triệu ma ma!”
Tiết di nương đã chọn gánh hát và diễn xiếc ảo thuật, mời nàng qua đó xem qua, lựa chọn tiết mục yêu thích.
Mộ Dung Phong vẫn chưa nghĩ ra xem nên nói thế nào với Lãnh Tướng về chuyện của Lãnh Băng Nguyệt, chỉ có thể tìm Lãnh Thanh Hạc, nhờ hắn nghĩ cho mình cách gì đó.
Phân vân một hồi vẫn chưa vào phủ.
Trong tướng phủ, ông chủ gánh hát và xiếc ảo thuật đều ở đó, đang chờ trong sân đợi đáp lời.
Lãnh Bằng Cơ không hiểu biết lắm về tên mấy khúc hý lịch này, ngoại trừ mấy bài nổi tiếng như “Tây sương ký”, “Mẫu đơn đình”, “Đào hoa phiến” ra thì những bài khác nàng chưa từng nghe nói qua.
Chỉ liếc mắt nhìn thẻ bài bên xiếc ảo thuật, đều là những tiết mục truyền thống quen thuộc, đối với một người đã xem nhiều tiết mục kỹ xảo ảo thuật mạo hiểm ở hiện đại như nàng mà nói thì không có gì hấp dẫn lắm.
Tiết di nương lại cảm thấy khó xử, không biết nên chọn cái nào mới tốt.
Đến lúc đó còn mời những khách khứa thân cận bên ngoài vào phủ, bao gồm nữ quyến nhà mẹ đẻ bà ta, ngộ có gì không hay thì phải làm sao?
Lãnh Băng Cơ không cho ý kiến được bèn nói: “Hay là bảo tứ di nương nghĩ cách cho bà”
Tiết di nương gật đầu: “Người không nói thì ta cũng quên mất, hay nghe tứ di nương hát xướng một mình, có lẽ cũng sẽ hiểu biết một chút”
Bèn sai người tới hậu viện mời tứ di nương.
Tứ di nương rũ mắt, nhìn thẳng đường đi, vừa nhìn đã thấy là một người thành thật.
Mấy năm nay Kim thị làm chủ gia đình, đối