Mộ Dung Phong biết, các phương pháp cứu người của Lãnh Băng Cơ vô cùng kỳ quái, không giống với người bình thường, hắn đã sớm thấy nhiều nên không trách.
Có điều cách miệng đối miệng này...
Đối mặt với sự dị nghị của một đám người, hắn ra vẻ bình tĩnh, nhíu mày trầm giọng nói: “Nàng hẳn là chỉ đang độ khí cho đứa bé thôi, mọi người tạm thời đừng nóng nảy"
Mọi người nghe giải thích như vậy đều đã hiểu.
Phong vương gia người ta còn không ngại, chúng ta gấp cái gì chứ?
Xung quanh im lặng như tờ.
Lãnh Băng Cơ quỳ xuống hô hấp nhân tạo, phần bụng có chút vướng víu.
Nghe tim đứa bé đập yếu ớt, lại cố gắng tiến hành thêm mấy phương pháp hồi sức tim phổi.
Cứ lặp lại như vậy, đứa bé ho nhẹ một tiếng rồi dần dần có hơi thở lại.
Cũng may, nếu mình bất ngờ lấy máy khử rụng tim ở trong tay áo ra, làm điện giật một lúc với đứa bé chắc mọi người lại càng kinh hãi hơn.
Mộ Dung Phong tràn đầy lòng hiếu kỳ, một cái đèn pin cũng có thể khiến hắn mất ăn mất ngủ làm đến rối tung rối mù, hủy đi máy khử rụng tim e là cũng không sợ, nếu như lấy ra dụng cụ khiến hắn tò mò ở đây, chắc là sẽ vạch cả váy mình ra để xem đến cùng mất.
Trần quản sự kích động đến mức nói năng lộn xộn, mọi người bên cạnh cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiên sinh dạy học của Lãnh Thanh Kiêu tiến lên nói: “Khởi bẩm hữu tướng đại nhân, đều do lão phu trông giữ không cẩn thận.
Vừa rồi sắp tan học, lão phu mới rời đi một lúc bằng thời gian rót chén trà, trở về bèn thấy tiểu công tử ở phía sau dùng khăn bịt kín mũi miệng đứa trẻ này, mặt đầy nước mắt”
“Lão phu cuống quýt tiến lên khuyên can, tốn bao nhiêu sức lực tiểu công tử mới chịu buông tay ra, đứa nhỏ này lúc ấy cũng đã ngất đi.
Vì vậy vội vàng kêu cứu, thông báo cho đại công tử và Vương phi nương nương”
Lãnh Tướng nghe vậy không khỏi cảm thán trong lòng, còn nhỏ tuổi như thế mà đã ra tay ác độc, tàn nhẫn như vậy với bạn chơi cùng.
Vẻ mặt ông tái mét, xoay người về phía Lãnh Thanh Kiêu, đá một phát thật mạnh.
“Tên nghịch tử này, muốn tạo phản sao?”
Lãnh Thanh Kiều bị đá văng ra xa, ngã ngồi trên mặt đất, ôm chặt lấy ngực, vẫn quật cường ngẩng cao đầu như trước, vẻ mặt đầy căm hận nói: “Là hắn, là hắn mắng con! Hắn mắng nương con là độc phụ!”
Lãnh Tướng tức giận thiếu chút nữa khôn đi lên nổi: “Chỉ vì vài câu tranh cãi ngoài miệng mà ngươi muốn lấy mạng người ta!”
“Chỉ là một hạ nhận hèn hạ, không nghe giáo huấn thì sẽ phải chết! Như thế thì mới có thể tất cung tất kính với ta, không dám bắt nạt ta!”
Lãnh Tướng có chút không tin nổi: “Vi phụ bảo người đọc sách thánh hiền, ngươi lại đi học cái này sao? Những thứ này là ai dạy ngươi?”
Tiên sinh đạt học sợ tới mức cuống quýt phủ nhận: “Lão phu vẫn luôn cẩn thuận tuân theo ý chỉ của tướng gia, tuyệt đối không dám nói ra những lời âm ngoan thô bạo như vậy?
Lãnh Thanh Kiều muốn nói lại thôi: “Chẳng ai nói với con cả”
Lãnh Tướng duỗi tay chỉ vào hắn, tức giận tới nỗi cả người run rẩy: “Con mất dạy là lỗi của cha, đây đều là do người làm phụ thân ta quản giáo không nghiêm, không ngờ lại nuôi dưỡng ra loại nhân tính ác độc thế này.
Hôm nay nếu ta không đánh chết người, thì sẽ khiến Trần quản sự luôn trung thành tận tâm với Tướng phủ này thất vọng mất.
Người đầu, mang gây tới đây!”
Không ai dám ngăn cản, dù sao thì, đây cũng không phải chuyện đánh nhau giữa trẻ con nữa rồi, tiểu công tử này ra tay đúng là quá ác độc.
Có hạ nhân mang côn gây tới, so với lần trước giáo huấn Lãnh Băng Cơ còn tàn nhẫn hơn, Lãnh Tướng vô