Lãnh Băng Nguyệt từ nông trang thở về Tướng phủ quen thuộc, tưởng rằng Mộ Dung Phong đã nói rõ chuyện muốn hòa ly với mình nên thấp thỏm suốt dọc đường.
Khi gặp Lãnh Tướng, ông ta bèn kể hết những chuyện xảy ra ngày hôm qua cho nàng ta biết.
Lãnh Băng Nguyệt giật nảy mình, không ngờ một đứa trẻ như Lãnh Thanh Kiêu lại gây ra họa lớn như vậy.
Có điều cũng ít nhiều cảm thấy yên lòng, lập tức đi tìm Lãnh Thanh Kiêu hỏi cho rõ ràng.
Đêm qua Tứ di nương ở lại phòng Lãnh Tướng, nghe vậy chủ động đứng dậy nói: “Để ta đưa nhị tiểu thư qua đó.”
Triệu ma ma đi xuống sắp xếp đồ đạc cho Lãnh Băng Nguyệt, Lãnh Băng Nguyệt vừa Tứ di nương một trước một sau đi thằng về phía hậu viện Đông Sương.
Tới chỗ vắng vẻ, Tứ di nương nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề vắng lặng, thấp giọng nói: “Nhị tiểu thư, dừng bước nói chuyện một lát.”
Hai người tìm một góc khuất, Lãnh Băng Cơ lập tức lên tiếng: “Làm sao vậy? Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
“E là đại tiểu thư bắt đầu nghi ngờ.” Tứ di nương đi thẳng vào vấn đề: “Hôm qua đã nghi ngờ tiểu thiếu gia, còn cố ý tới dò hỏi thiếu gia.
Lãnh Băng Nguyệt sửng sốt: “Sao lại thế chứ? Thanh Kiêu có nói gì không nên nói không?”
Tứ di nương lắc đầu: “Liệu có phải hôm đó tiểu thiếu gia thấy ta giết Tri Thu không?”
Lãnh Băng Nguyệt có chút do dự, sau đó gật đầu thừa nhận: “Ta đã cố ý dặn dò, bảo nó tuyệt đối không được ăn nói linh tinh.”
“Ta biết ngay là sẽ như vậy mà!” Nghi vấn của tứ di nương được chứng thực, có chút ảo não nói: “Ngày ấy tiểu thiếu gia phát sốt, mỗi lần nhìn thấy ta phản ứng lại không giống như lúc trước nữa.
Lúc ấy ta đã thầm nói trong lòng.
Nhưng thấy tiểu thiếu gia vẫn không nói gì với đại tiểu thư, còn tưởng là do mình nghĩ nhiều.
“Nhưng hôm nay thấy hắn dùng khăn ướt muốn siết chiết tiểu tử nhà họ Trần, lòng ta lập tức thấp thỏm, dâng lên một dự cảm chẳng lành, hắn nhất định đã thấy gì đó, cho nên mới học theo như vậy.”
“Sau đó đại tiểu thư cũng chú ý tới chiếc khăn kia, cố ý tới phòng tiểu thiếu gia hỏi chuyện, trong lòng ta biết ngay có chuyện không ổn, lén lút nghe lén nàng ta và Phong vương gia nói chuyện.
Bọn họ đã hoài nghi tới người rồi.”
“Cái gì?” Lãnh Băng Nguyệt nhảy dựng lên: “Thanh Kiêu nói gì với nàng ta rồi? Đứa trẻ này sao lại ngu ngốc như vậy chứ?”
Tứ di nương lắc đầu: “Cụ thể nói gì ta cũng không biết.
Lúc ấy Phong vương gia canh giữ ở cửa, ta cũng không dám tới quá gần, sợ bị hắn phát hiện.
Dù sao thì tiểu thiếu gia cũng chỉ là một đứa trẻ, đại tiểu thư lại giải hoạt, dăm ba câu liền thăm dò ra được.”
“Hơn nữa, bọn họ nếu đã nghi ngờ, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, sau này nhất định sẽ tìm tới tiểu thiếu gia.
Cho nên trong lòng ta cứ luôn bất an, vội vàng khuyên lão gia đưa người trở về.”
Lãnh Băng Nguyệt hít sâu một hơi, có chút sợ hãi.
Nàng ta tự cho rằng đã làm việc này thần không biết quỷ không hay, sẽ không để ai nghi ngờ mình.
Không ngờ lại tự nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lãnh Thanh Kiêu là bào đệ của nàng ta, nàng ta cũng không thể làm gì hắn, rốt cuộc phải làm thế nào cho phải đây?
Nàng ta có chút trầm ngâm rồi nói: “Chờ ta hỏi qua Thanh Kiêu, xem hôm qua rốt cuộc nó đã nói những gì với Lãnh Băng Cơ.
Bà cũng không cần hốt hoảng, tránh để người khác nhìn ra manh mối.”
Tứ di nương vì hoang mang lo sợ, trong lúc nhất thời không có cách nào, đưa Lãnh Băng Nguyệt cũng đang thấp thỏm lo âu tới phòng Lãnh Thanh Kiêu, sau đó ra ngoài, bảo thị vệ canh giữ ở cửa lui xuống.
Trong phòng, Lãnh Băng Nguyệt hùng hổ chất vấn Lãnh Thanh Kiêu: “Tỷ tỷ đã dặn đệ thế nào, bảo đệ tuyêt đối không được để lộ sơ hở, khiến cho Lãnh Băng Cơ nghi ngờ, sao nhanh như vậy đệ đã khiến nàng ta để ý rồi?”
Lãnh Thanh Cơ vô cùng ấm ức giải thích: “Đệ không hề nói gì cả.”
“Nhưng mà đệ đã làm! Sao đệ có thể vụng về như vậy, cứ nhất định phải học cách của người khác? Nếu như đệ không làm ướt khăn thì Lãnh Băng Cơ cũng chẳng nảy sinh nghi ngờ.”
Tứ di nương không thể nghe tiếp được nữa.
Những lời Lãnh Băng Nguyệt giáo huấn Lãnh Thanh Kiêu khiến bà ta sốt ruột.
Không phải vì sợ hãi mình sẽ bị lộ mà là cách thức dạy dỗ này khiến bà ta bất an.
Bà ta nhớ tới đứa con vừa mới chào đời