“Nhưng ngàn vạn lần cũng đánh không được! Phong Nhi lúc nhỏ khá dính lấy ta, một lúc rời khỏi ta đã khóc.
Cũng tại ta quá nghiêm khắc, khi đó nó ở tại nam thư phòng, mỗi ngày lúc nào cũng có một đống con em thế gia cao hơn nó một cái đầu vây quanh, đứng phía sau cái mông của nó đảo quanh, tựa như đón gió vậy, Cảnh Vân cũng là tiểu tùy tùng luôn luôn trung thành với nó.
Phụ hoàng người cùng ông ngoại cũng nói, tiểu tử này xem ra tương lai có tiềm năng mang binh đánh giặc, có phong phạm của chủ tướng.
Trong lòng ta lúc ấy liền hốt hoảng, dựa vào cái gì hoàng tử khác thì được an hưởng phú quý, lại để cho con của ta vào sinh ra tử? Cho nên ta liền không cho nó học võ.
Ai biết, nó từ nhỏ đã có tính cách phản nghịch, ta càng không cho nó làm cái gì, nó nhất định phải làm cho bằng được, không những tập một thân võ nghệ tốt, còn đi theo ông ngoại nó lên chiến trường.
Cho nên trước đó vài ngày ta liền nghĩ lại, mình đối đãi Phong Nhi có khả năng là quá mạnh mẽ, bá đạo.
Cho nên ngày sau có tôn tử vàng ngọc của ta, ta nhất định sẽ sủng nó đến không có biên giới”
Được lắm, tiểu tử này còn chưa sinh ra mà đã có chỗ dựa rồi.
Ngục tốt từ bên ngoài đại lao, len lén nghe một hồi liền cười cười, rón rén đi.
Khang Đình Cung.
Thái hậu gấp gáp chất vấn Hoàng đế: “Con đến tột cùng dự định đưa hai mẫu tử các nàng, không đúng, ba người chắt trai ta nhất đến khi nào? Con thật coi Băng Cơ thành quỷ quái hay sao?”.
Hoàng đế hừ hừ: “Con thấy thế nào cũng vô dụng, bây giờ trong cung lòng người bàng hoàng, con cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Nếu như không nhốt nàng ta lại, đằng sau còn không biết lại làm ra sự tình ầm ĩ làm người khác kinh sợ nào nữa.
Đến lúc đó lời đồn đại càng ngày càng ác liệt, Băng Cơ cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch”
“Cái này rõ ràng chính là có người giở trò từ bên trong, con không đi thăm dò cái người giải thần giả quỷ này, nhằm vào Bằng Cơ làm cái gì?”
“Nhi thần đã sai người trong bóng tối tra hỏi, có điều đến bản thân Huệ Phi cũng tin tưởng không nghi ngờ, cho dù tra ra manh mối chân tướng, lời đồn này cũng ngăn không được, nàng ấy mới là căn nguyên lớn nhất.
Băng Cơ đến cùng có phải yêu tinh hay không, để chính nàng ấy tự mình nhìn mới tốt”
“Những thứ này ta đều hiểu, cũng không có ý kiến, thế nhưng những ngày trong lao này làm sao mà qua, nghe nói con cũng không cho động chiếu, há không bạc đãi chắt trai lớn của ta sao?”
“Cái này Mẫu Hậu cứ yên tâm đi, nàng cháu dâu của người, tính tình giống như một con khỉ vậy, trước khi bị nhốt vào đại lao, đồ ăn uống gì tất cả đều mang đầy đủ, đói cũng không đến lượt nàng ta, ngược lại là Huệ Phi chịu không nổi khổ, trái lại còn năn nỉ nàng ta”
Sự tức giận của Thái hậu đến đây mới miễn cưỡng tiêu tan một chút: “Huệ Phi hai năm này càng ngày càng không hiểu chuyện, hoàn toàn nên để nàng ta nếm nhiều đau khổ một chút, như thể mới có thể giáo huấn lâu dài được”
Hoàng để gật gật đầu: “Gia đình hòa thuận vạn sự hưng, nếu mẹ chồng nàng dâu các nàng luôn luôn không hợp, làm ầm ĩ đến làm ầm ĩ đi, bực mình vẫn là Phong Nhi, hai mặt khó xử.
Vừa mới nãy đã có người đến báo, nói hiềm khích lúc trước của mẹ chồng nàng dâu các nàng đã bỏ qua, hiện tại đang trò chuyện khí thế ngất trời.
Hiển nhiên, cái biện pháp này của trẫm vẫn là có hiệu quả.
Tiếp tục nhốt thêm hai ngày, hai người cùng nhau trải qua hoạn nạn, tình cảm cũng lập tức càng ngày càng tốt”
Thái hậu lúc này mới thỏa mãn nhẹ gật đầu: “Nếu là như thế, ai gia cũng yên lòng.
Chỉ sợ nha đầu Băng Cơ này nghĩ quẩn, sầu não uất ức, đối với cái thai không tốt, đến mai trước hết cứ để nhà họ Lãnh hoặc là nhà lão Tứ đi vào nhìn nàng một chút, an ủi nàng một chút.”
“Phải tiếp tục thờ ơ nàng ta! Trẫm để nàng ta ở lại trong cung, người nhìn dáng vẻ phách lối kia của nàng ta mà xem, quả thực chính là đem hậu cung của trẫm coi thành y quán.
Bộ dạng thu mua lòng người kia chơi đến rất trơn tru mượt mà.
Nếu không cho nàng ta nhìn một chút sắc mặt, đoán chừng cũng không đem trẫm để vào mắt.
Nàng ta biết rất rõ ràng, người sai Linh bà hạ cổ ám sát trẫm, cái tên Na Trát Nhất Nặc của Thánh Nữ giáo kia có hiềm nghi rất lớn, vậy mà lại không lên tiếng, biết chuyện không báo, bỏ lỡ thời cơ bắt hung thủ, khiến đối phương bỏ trốn mất dạng.
Nếu không phải nàng ta là Vương phi của Phong Nhi, chỉ với nhiều đó tội đã đủ để mất đầu.
Trước kia lão nhân gia người không phải đã từng dạy bảo nhi thần sao, phong quang hiển lộ không phải chuyện tốt, cây cao thì phải chịu gió lớn.
Nàng ta gần đây danh tiếng quá thịnh, mà phong cách làm việc cũng là trẻ tuổi nông nổi, tùy hứng không quan tâm, đến cả Kiểm Gia Điện cũng dám đốt.
Nhi thần nếu tiếp tục mặc nàng kiêu căng, càng sẽ trêu chọc đến