Tính toán xong, Lãnh Băng Cơ còn tiếp tục bỏ đá xuống giếng: "Cẩm Ngu đây là không đâm vào tường nam thì không chịu quay đầu, nếu quận chúa thật sự làm theo ý mình, nhất định muốn đi am ni cô tu hành, chỗ của bổn vương phi có một chỗ rất tốt, nói với am chủ một tiếng, có thể chiếu có nhiều hơn”
Cẩm Ngu vừa nghe liền vội: "Tẩu nhất định muốn muội xuất gia mới yên lòng có phải không?”
Lãnh Băng Cơ ngạc nhiên chớp mắt: "Lúc nãy chẳng phải quận chúa Cẩm Ngu muội muốn chết muốn sống, nhất định muốn xuất gia hay sao? Huệ Phi nương nương không thuận theo tâm tự của quận chúa, quận chúa muốn lấy cái chết để tỏ rõ ý muốn, ta có lòng chăm sóc, ngược lại trong ngoài đè dưới không phải người là sao?”
Cẩm Ngu nhất thời không biết nói gì: "Nói đi nói lại, vẫn là Vương phi nương nương nhìn ta không thuận mắt, không muốn để ta ở lại vương phủ”
Lãnh Băng Cơ thản nhiên thừa nhận: "Đúng thế, ta chính là không thích quận chúa.
Ai sẽ có hảo cảm với nữ nhân nhìn chằm chằm định câu dẫn tướng công nhà mình chứ? Ta bị ngốc hay sao?”
Xé rách mặt mũi rồi.
Cẩm Ngu không ngờ đến, trước mặt Huệ Phi, Lãnh Băng Cơ không hề khách khí, để lại chút thể diện cho nàng ta.
Khuôn mặt sưng đỏ lên, sau đó chuyển thành tím.
Trước đây, có Linh bà ở đó, trong lòng Lãnh Bằng Cơ cố kị, sợ nàng ta hồi cũng gây hại cho Huệ Phi, không thể không để nàng ta ở trong vương phủ.
Bây giờ, Linh bà đã bị diệt trừ, đôi cánh của nàng ta bị cắt đi, còn sợ nàng ta gây ra trò gì sao?
Nàng chính là muốn để Huệ Phi nhìn xem, Cẩm Ngu muốn sống muốn chết chính là đang giả vờ, người đem nàng ta đến am ni cô thử xem, đảm bảo ngày hôm sau nàng ta đã gào khóc đòi trở về.
Dù sao, để Lãnh Băng Cơ thỏa hiệp là không có cửa đâu.
Lời này chặn họng Cẩm Ngu không nói được gì.
Huệ Phi ở bên cạnh cũng không nói gì.
Lãnh Bằng Nguyệt giả vờ khuyên giải Cẩm Ngu, để nàng ta xuống đài: "Bao nhiêu người cùng khuyên ngươi, ngươi đừng ương bướng nữa.
Huệ Phi nương nương cũng là muốn tốt cho người, những ngày tháng cẩm y ngọc thực này thì không chịu, nhất định phải tự mình rước khổ vào thân sao?”
Cẩm Ngu nghẹn ngào khóc: "Ta chính là nhất thời nhớ đến thân phận, trong lòng tủi thân.
Không ngờ, ta khiến người khác chán ghét như vậy sao?”
"Quận chúa nói gì thế? Ta mong quận chúa ở lại vương phủ, nói chuyện làm bạn với tỷ còn không kịp, nếu không thì ở một mình buồn lắm.
Quay về vương phủ, ta giúp quận tham mưu thật kĩ, chưa biết chừng sẽ có công tử hợp duyên”
Lãnh Băng Cơ hơi híp mắt.
Lãnh Băng Nguyệt nói chuyện, rõ ràng là đang nghiêng về phía Cẩm Ngu.
Trước đây không lâu hai người còn vì mắt mù mà cãi nhau đến mức thủy hỏa bất dung, sao chớp mắt một cái, đã trở nên thân thiết rồi?
Hiện giờ Lãnh Băng Nguyệt đang có thai, cái gì cũng không sợ, không cần thiết phải lấy lòng Cẩm Ngu.
Trừ khi, hai người đã đạt được một hiệp định nào đó.
Hoặc là câu dẫn Mộ Dung Phong, hoặc là đối phó với Lãnh Bằng Cơ nàng, không chạy đi đâu khỏi hai điều này.
Cho nên, không thể để hai con sói này ở cạnh nhau, tuyệt đối không có chuyện gì tốt.
Cẩm Ngu tủi thân gật đầu, không nói gì, bị Lãnh Băng Cơ chặn họng đến phát sợ rồi.
Lãnh Bằng Nguyệt chủ động ra mặt lần nữa: "Hiện giờ Kiêm Gia Điện này cũng không rộng rãi gì, vẫn để Cẩm Ngu tạm thời ở lại Phong vương phủ đi? Cũng có thể làm bạn với ta.
Huệ Phi nương nương, người nói xem, thấy thế nào?”.
Huệ Phi không gật đầu, quay mặt qua nhìn Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Bằng Cơ cũng sảng khoái gật đầu: "Được chứ, đại biểu ca ngươi hồi phủ, chúng ta sẽ đem mấy thanh niên tài tuấn mà Huệ Phi nương nương đã khổ tâm lựa chọn cùng với tiểu vương tử Mạc Bắc kia cùng mời đến vương phủ làm khách, để quận chúa Cẩm Ngu lựa chọn thật kĩ.
Ta chuẩn bị cho quận chúa một quả tú cầu, quận chúa xem nhìn trúng ai thì đánh lên đầu hắn ta.
Chuyện này, tẩu tử nhất định sẽ tận tâm tận lực”
Cẩm Ngu âm thầm nghiến răng: "Tẩu từ đây là đang chê bai Cẩm Ngu mắt mù sao?”
Lãnh Băng Cơ trong lòng đã có dự tính phất tay: "Yên tâm, tật mắt của quận chúa tẩu tử nhất định sẽ giúp người chữa trị tốt, để người phong quang gả đi.
Dù sao, hoàng thượng cũng rất quan tâm đến mắt của ngươi”.
Trong lời nói còn có ý khác, khiến trong lòng Cẩm Ngu lẩm bẩm.
Cái miệng này của Lãnh Băng Cô nàng ta sớm đã thấy qua, tiến cung mới vẻn vẹn vài ngày, đến cả Huệ Phi cũng phải bỏ vũ khí đầu hàng.
Nếu như nàng ta ở trước mặt Hoàng đế nói thêm vài câu, chuyện mình hòa thân Mạc Bắc, chỉ e là sẽ thành định đóng cột.
Lại thêm, các chủ tử trong cũng e là ai cũng không nguyện ý để con