Mấy ngày sau, tiểu vương tử Mạc Bắc trong truyền thuyết vào kinh, người phụ trách tiếp đãi là Hạo Vương gia.
Hạo Vương là một người học thức uyên bác, một nam nhân có tấm lòng nhân hậu, tính khí ôn hòa.
Hoàng đế rất biết dùng người.
Nếu như để cho gương mặt cứng đơ của Mộ Dung phong ra tiếp đãi sứ thần thì chỉ sợ chưa nói được hai cậu sứ thần đã bỏ về Mạc Bắc rồi.
Chuyện hòa thân của của công chúa vẫn chưa được quyết định, không ai đoán được suy nghĩ của Hoàng đế.
Các công chúa phi tần bên dưới đều nơm nớp lo sợ, chỉ một chút gió lay động liền kinh hãi không ngừng, chỉ sợ mình không cẩn thận bị tiểu vương tử này nhìn trúng, cưới về làm Vương phi.
Cũng không biết các nàng nghe tin đồn ở đâu truyền đến, lao nhao thảo luận nhiệt tình, nói rằng Mạc Bắc vô cùng khủng khiếp.
Các nàng nói Mạc Bắc gió cát ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt liền có thể che phủ một ngọn núi, chôn sống con người.
Còn nói phụ nữ Mạc Bắc một năm không thể tắm rửa, bởi vì đất nước vô cùng khan hiếm nước.
Còn có người dân ở đó vô cùng mạnh mẽ, tân tiến, các người con trai trong các gia đình nghèo khó cưới không được vợ, thường thường một nhà nhiều huynh đệ cùng lấy một thê tử.
Lời đồn nhiều vô kể, Cẩm Ngu nghe đến mà mặt mày biến sắc, tránh Mạc Bắc còn không kịp, vắt óc nghĩ cách phô bày điểm yếu của mình, thỉnh thoảng gây ra một chút chuyện nhỏ.
Ví dụ như vô tình hất đổ nên làm cháy khăn trải bàn, hay đi trên đường cũng có thể ngã vào trong hồ nước.
Lúc nào nàng cũng thể hiện rất rõ ràng sự vô dụng của mình.
Tự mình tìm đường chết, ai cũng ngăn không được, còn liên lụy đến những cung nhân hầu hạ nàng bị đánh không ít, tiếng oan than khắp nơi.
Hoàng đế đã hạ lệnh cho thái y kiểm tra mắt cho các nàng thật cẩn thận.
Ai cũng không biết nguyên nhân vì sao, nên cũng không nghĩ ra được cách đối phó gì.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ hiểu rất rõ chuyện này, đôi mắt của Cẩm Ngu trong nhất thời không thể chữa lành.
Hoàng đế cũng không thể để một quận chúa mắt mù đi hòa thân được.
Người ta là vương tử Mạc Bắc nếu không xử lý ổn thỏa không phải sẽ trở mặt ngay sao?
Ngược lại là Lãnh Băng Cơ lấy việc giúp người làm niềm vui, nhưng Cẩm Ngu lại rất cảnh giác với nàng, chưa từng để nàng lại gần, cũng nói thẳng là từ chối ý tốt muốn giúp đỡ điều trị của nàng.
Vì tránh hiềm nghi, Lãnh Băng Cơ cũng không nói gì với nàng ta.
Nhưng ở trong sân thường có thể nghe được tiếng nàng ta nghẹn ngào khóc lóc, làm người ta sợ hãi như ma quỷ.
Cũng không biết, khóc như vậy có khiến Huệ Phi mềm lòng hay không nữa.
Sau ngày nghe nói Huệ Phi đã để lộ một vài tin tức cho người hầu, nói là Cẩm Ngu trong lúc tuyệt vọng đã đồng ý chọn rể.
Đây không phải do lão Hoàng Đế anh minh sao.
Nếu không dọa cho nàng sợ hãi, chỉ sợ nàng vẫn mặt dày mày dạn không chịu cưới trượng phu.
Lãnh Băng Cơ hỏi người hầu kia: “Chủ tử của ngươi có phải xin Hoàng thượng ban hôn rồi phải không? Đã xác định ngày gả đi chưa?”
Người hầu lắc đầu: “Bát tự còn chưa xem, hại vị công tử được chọn trúng lúc này đều không kinh thành, Huệ Phi nương nương cũng muốn tự mình gặp một lần, mới yên tâm.
Đi qua đi về e rằng cũng không sớm được đâu.”
Cái này sợ không phải là cái kế hoãn binh chứ?
Vương tử Mạc Bắc đã vào kinh, việc hòa thân đã ở ngay trước mắt rồi.
Đợi đến lúc Hoàng đế quyết định chuyện này, lúc này còn không chỉ đến con bướm trốn đằng sau Cẩm Ngu sao.
Lại nói thêm một câu, đó chính là nối giao cho giặc, để Cẩm Ngu phá hoại một gia đình thanh bạch.
Nhưng nếu là mặc kệ đi, bỏ lỡ cơ hội tốt này, sau này vẫn sẽ để lại tai họa thôi.
Nếu không, đến trước mặt Huệ Phi thêm một cây đuốc, liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng đem Cẩm Ngu gả đi được.
Dù sao tiểu vương tử Mạc Bắc kia cũng không phải giỏi tính toán, việc nhân tuyển muội tể này liền lùi lại mà cầu việc khác đi.
Ở nơi này Lãnh Băng Cơ cũng không nghĩ ra được chủ ý gì, nhìn thấy Lục Vụ bước qua cửa, gương mặt đau khổ, thấy nàng liền gào khóc khiến nàng giật cả