“Giấu bệnh sợ thầy cũng không tốt lắm” Vẻ mặt Lãnh Băng Cơ vừa cưng chiều lại bất đắc dĩ lắc đầu với Cẩm Ngu: “Muội muội đã lớn như vậy rồi, sao còn giống tiểu hài tử vậy?”.
Lục Vụ đứng một bên nhìn, bất chợt rùng mình một cái, Tam tẩu nhà mình không khỏi quá biết diễn rồi, vẻ mặt như từ mẫu ấy, người không biết e rằng sẽ nghĩ hai người tỷ muội, à không, mẫu nữ tình thâm chứ.
Quả thật, Lãnh Băng Cơ thấy hài tử nhà mình không nghe lời, lập tức trở mặt, trực tiếp dùng vũ lực.
Nàng, mắt lanh lẹ đi lên hai bước, vươn tay bắt được bàn tay Cẩm Ngu đang cho đôi mắt, đầu ngón tay bên tay khác thì nhúng một giọt nước trong chén trà rồi trực tiếp bôi lên mí mắt nàng.
Tay Lãnh Băng Cơ đã từng luyện tập, tất nhiên Cẩm Ngu không thể ngăn cản nổi, vật tay một mình nàng đối đầu với hai nàng cũng không thành vấn đề.
Cẩm Ngu lại vội vàng không kịp chuẩn bị, sợ hãi kêu một tiếng thê thảm, lập tức che mắt, khom lưng gục xuống: “Đau quá! Đau chết mất!”
Lãnh Băng Cơ cười lạnh: “Người ăn vạ cũng phải phân rẽ phải trái, mọi người đều biết, đây chẳng qua là nước lá liễu, cho dù không thể trị khỏi tật ở mắt của người, nhưng chắc chắn cũng không có tính kích thích gì cả.
Thế nào? Hay là để ta giúp Cẩm Ngu quận chúa người kiểm tra måt?"
Cẩm Ngu đau đến mức ngồi xổm xuống, hai vai co rúm lại, cắn chặt hàm răng, giả bộ cũng rất giống, cứ như là Lãnh Băng Cơ vừa mới khoét trong mắt nàng vậy.
Có chuyện Lục Vụ vừa rồi, tất cả mọi người đều sinh lòng nghi ngờ với đôi mắt của nàng, lúc này không ai đồng tình cả.
Hoàng đế cũng đã biết rõ trong lòng từ trước, trầm giọng sai bảo: “Dìu Cẩm Ngu quận chúa đứng lên.
Mở to mắt cho Phong vương phi xem thử”.
Cẩm Ngu không dám làm trái thánh ý, được cung nhân đỡ lấy chậm rãi ngồi dậy, thả tay xuống rồi lau nước mắt giàn dựa trên mặt, run rẩy mở mắt ra.
Tựa như bươm bướm nghỉ chân trên đầu cành chậm rãi vươn cánh, vén hàng mi cánh bướm lên, một đôi mắt lập tức tỏa ra ánh sáng lung linh, sinh động linh hoạt, nào còn đờ đẫn như vừa này? Bất kể là ai thấy cũng có thể xác định ngay lập tức, đây tuyệt đối không phải đôi mắt của một người mù.
Trong Khang Đình Cung lập tức vang lên tiếng nghị luận khe khẽ.
Mọi người đối mặt với biến chuyển đột nhiên này, có phần kinh ngạc.
Phải biết, trước kia nếu người nào bị mù mắt, muốn khôi phục thị lực chỉ có thể dựa vào ý trời.
Thế mà Lãnh Băng Cơ có thể chữa mù mắt? Mấy giọt nước lá liễu và nước mắt trâu đã có thể hóa mục nát thành thần kỳ, rốt cuộc là bản lĩnh gì?
Ngay cả vương tử Mạc Bắc ở một bên cũng nhìn ngây người.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ lại vang lên tiếng “Lộp bộp”.
Trước kia Cẩm Ngu không phải như vậy.
Tuy đôi mắt của nàng cũng xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không có thần thái quyến rũ như thế.
Sự linh động này khiến Lãnh Băng Cơ không tự chủ được mà nhớ tới Linh bà.
Không phải trước kia đôi mắt của Linh bà đã