Hài tử này rốt cuộc có phải con của Mộ Dung Phong không? Hay là Mộ Dung Phong đã lừa gạt chính mình, kỳ thật đã sớm trước đêm trung thu trải qua xuân phong ám độ cùng với Lãnh Bằng Nguyệt, khiến nàng mang thai? Chỉ là chính mình không biết mà thôi.
Lại nhớ tới Phương Phẩm Chi, tên lưu manh nam phẫn nữ trang nhiều lần ra vào Vương phủ.
Đáp án này càng khiến người ta không chấp nhận được.
Hài tử, là của Phương Phẩm Chi hay là của Mộ Dung Phong?
Có loại khả năng này hay không, Lãnh Bằng Nguyệt có thai với Phương Phẩm Chi, cố ý trù tính việc trong đêm trung thu, chính là để mẹ quý nhờ con?
Nàng ta sợ rằng mình tiếp tục truy vấn đến cùng, cành thêm có tật giật mình nên mới thật sự động thai khí?
Giờ đây Phương Phẩm Chi đã chết không đối chứng, hài tử rốt cuộc là của ai, cái này nhất định phải dò hỏi Mộ Dung Phong mới có thể biết được.
Chỉ có bản thân hắn mới biết rõ.
Có câu nói rất hay, thiện ác hữu báo, quả thật như thế.
Lãnh Băng Cơ nhất thời có lòng tốt, không ngờ rằng vậy mà sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Mà Lãnh Băng Nguyệt làm bộ làm tịch vụ oan cho mình, sợ rằng không biết nàng ta đã để lộ ra sơ hở.
Hài tử này nhất định phải giữ lại cho nàng ta, kiên quyết không thể có chuyện gì.
Chung quy có một ngày sự thật có thể được tiết lộ.
Lãnh Bằng Cơ sử dụng châm con ve ổn định lại tình hình của Lãnh Bằng Nguyệt, nửa ngày trầm ngâm không nói, Mộ Dung Phong cuối cùng chịu không nổi mở miệng hỏi thăm: “Nàng ấy...Hài tử như thế nào rồi?”
Lãnh Bằng Cơ nhàn nhạt nói: “Đã cố gắng hết sức trong khả năng, nghe số trời, ta đã cố hết sức rồi, có thể giữ lại được hay không thì phải dựa vào ý trời”
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nói một câu “Cảm ơn”.
Tiếng cảm ơn này làm trái tim nhạy cảm của Lãnh Băng Cơ lần nữa chìm xuống.
Chính là như hắn và Lãnh Bằng Nguyệt mới là người một nhà, mà mình, mình chỉ là một đại phu cứu người hấp hối, một người ngoài.
Cho nên mới có một câu cảm ơn khách khí mà xa cách như thế này.
Nàng lặng lẽ lùi ra ngoài.
Trong lòng nàng rất loạn, cần thời gian và không gian thu xếp lại cảm xúc hỗn độn của chính mình.
Thẩm Phong Vân và Tề Cảnh Vân đã cáo từ rời đi, hạ nhân trong phủ giống như đang vì chuyện Lãnh Bằng Nguyệt sinh non mà hoảng loạn bôn ba.
Nhưng rõ ràng cũng không làm được gì, không giúp được gì.
Huệ Phi trông coi bên cạnh Lãnh Bằng Nguyệt, mà Mộ Dung Phong cũng không đi theo ra ngoài.
Bất luận Lãnh Bằng Nguyệt bị người ta ghét cỡ nào, hài tử trong bụng của nàng ta cũng khiến cho bọn họ bận tâm.
Lãnh Bằng Cơ hít sâu một hơi, dựa vào cái cột trên hành lang, ngẩng mặt nhìn bầu trời.
Mặc cho ánh nắng giữa trưa đâm vào mắt, chiếu loang lổ trên mặt mình, thiêu đốt con người, cho tới khi cảm thấy cay