Tri Thu trực tiếp ném cái giỏ xuống dưới chân, sau đó xoay người rời đi: “Dù sao thì vải này ta đã mang đến, nhận hay không phải do đại tiểu thư định đoạt, một nha đầu như người có thể tự ý làm chủ ư?”.
Nhi Nhi trực tiếp đuổi theo ném cái giỏ vào trong lòng nàng ta: “Cảm ơn ý tốt của nhị tiểu thư, vải này.”
Lời nàng ấy còn chưa nói xong, Tri Thu đã buông lỏng tay ra, chiếc giỏ bị rơi xuống đất, vải bên trong rơi ra, lăn mấy vòng xuống dưới đất, văng ra dưới chân.
Tri Thu sững sờ, sau đó uất ức dụi mắt: “Tiểu thư nhà ta có ý tốt, sao các ngươi lại không biết tốt xấu như vậy?
Nàng ta ngồi xổm xuống nhặt vải đang rơi vãi lại bỏ vào trong giỏ, sau đó khóc thút thít rời đi.
Nhi Nhi tức giận hầm hừ mắng một câu: “Đúng là có chủ tử như thế nào thì có nô tài như vậy, dáng vẻ làm bộ làm tịch giống y như nhị tiểu thư, khóc sướt mướt cho ai thấy chứ?”
Lãnh Băng Cơ đứng phía sau nàng ấy than nhẹ một hơi.
“Đương nhiên là cho Vương gia thấy rồi.
Nếu không Lãnh Bằng Nguyệt ăn no rảnh mỡ lệnh cho nàng ta tặng vải đến đây làm gì? Chắc chắn là Phong Vương gia đang ở Tử Đằng tiểu trúc của nàng ta, sau đó nàng ta cố ý làm ra bộ dáng tỷ muội tình thâm, cho người đưa đến đây.
Thể nhưng Tri Thu lại cố ý nói lời khó nghe, kích người tức giận.
Như vậy nàng ta có thể trở về cáo trạng, người khác sẽ tưởng chúng ta không biết tốt xấu”.
Nhi Nhi sửng sốt: “Nô tỳ làm sai rồi ư? Nô tỳ chỉ là quá tức giận.
Trong cung bạn thưởng đáng ra phải đưa cho Vương phi ngài, Vương gia lại đưa hết cho nhị tiểu thư.
Nàng ta cố ý nhục nhã ngài mà”.
Lãnh Bằng Cơ cười cười: “Không sao cả.
Thứ nàng ta muốn lại chính là thứ ta không hiểm lại gì.
Mộ Dung Phong cảm thấy thế nào ta cần gì phải để trong lòng.
Ta chỉ muốn nhắc nhở người một câu, Tri Thu này quá nham hiểm, còn biết giở thủ đoạn hơn cả Lãnh Băng Nguyệt.
Sau này người cần phải cẩn thận, đấu võ mồm cũng không có ý nghĩa gì, muốn đánh thì phải đánh trúng điểm yếu của nàng ta”
“Điểm yếu của nàng ta ở đâu?” Lãnh Băng Cơ hơi híp mắt lại: “Dã tâm” “Dã tâm gì ạ?” Nhi Nhi khó hiểu hỏi.
Lãnh Băng Cơ hơi mỉm cười nói: “Ngươi không cảm thấy bộ y phục màu xanh hôm nay nàng ta mặc rất đẹp ư?”
Trong lúc nhất thời, Nhi Nhi không hiểu ra sao, đang yên đang lành sao tiểu thư lại chuyển chủ đề rồi?
Nàng ấy gãi gãi đầu, càng nghi hoặc hơn đáp: “Không đẹp, nghe nói chỉ có những vũ cơ trong giáo phường ty mới mặc loại váy xanh biếc như thế này”.
Lãnh Bằng Cờ chớp chớp mắt: “Lẽ nào người đã quên lần trước ta đã nói trước cửa Tử Đằng tiểu trúc là Mộ Dung Phong thích nhất là màu xanh ư? Lúc đó Tri Thu ở ngay bên cạnh nghe đấy.”
Nhi Nhi vắt óc suy nghĩ một lát, lúc này mới hiểu được hàm ý trong lời nói của Lãnh Băng Cơ.
“Ngài nói Tri Thu đang làm theo sở thích, nàng ta đang cố ý hấp dẫn sự chú ý của Vương gia!” “Thông minh”.
“Nhưng sao nô tỳ lại không nhìn ra được Vương gia thích màu xanh chứ? Màu sắc kia quả sáng, mặc vào giống như cây hành vậy”.
Lãnh Băng Cơ xoa xoa cái mũi, không nhiệt tình giải thích nghi vấn cho Nhi Nhi mà chỉ cười ngượng ngùng.
Mộ Dung Phong nào có thích, chắc chắn phải là ghét, đặc biệt là cái mũ màu này.
Tử Đằng tiểu trúc.
Lãnh Bằng Nguyệt đang lột vải cho Mộ Dung Phong, đầu ngón tay mảnh khảnh, móng tay sơn màu bóng nhẹ nhàng lột vỏ vải, lộ ra thịt vải óng ảnh bên trong, nhìn rất là vui tai mui mắt.
Mộ Dung Phong ngăn quả vải nàng ta đưa đến, nói: “Quá ngọt, nàng thích thì tự mình ăn đi”.
Lãnh Băng Nguyệt hé đôi môi đỏ tươi của mình, vươn đầu lưỡi hồng hồng ra quấn lấy, quả vải liền chui vào trong miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng ta.
Nhất cử nhất động của nàng ta đều tràn.
đầy mị hoặc, cả người nàng ta, cả xương cốt đều như làm từ nước.
Mộ Dung Phong có hơi sững sờ trong chốc lát.
Quả thật, giáo dưỡng của nữ tử đều từ trong xương cốt mà ra.
Cải dáng vẻ đàn bà điển há miệng ngậm miệng “kéo quần lên là không nhận người” kia của Lãnh Băng Cơ quả nhiên không có dáng vẻ phong tình vạn chúng như thế này.
Trong đầu hắn không tự chủ được hiện lên hành động thô lỗ vụng ghế đánh người giống như chụp dưa leo của nàng, đúng là vô cùng dứt khoát.
Vài hôm nay thực ra là hoàng để bạn thưởng cho Lãnh Bằng Cơ.
Tuy không nói rõ nhưng trong lòng hắn biết, Lãnh Bằng Cơ ở phủ bá tước giữ được mặt mũi của rất nhiều triều thần vương triều Trường An.
Nếu không truyền ra ngoài, còn không phải là làm trò cười cho bách tính.
Uy nghiêm của quan ở chỗ nào?
Nhưng khi hắn trở về Vương phủ, đi đến cửa hậu viện, Lãnh Bằng Nguyệt liền nhẹ nhàng như làn gió tiến lên đón, giọng nói mềm mại hỏi han ân cần với hắn, sau đó lại nhìn cái giỏ trong tay hån.
“Thế mà lại là vải ư? Sao Vương gia biết Bằng Nguyệt thích ăn vải vậy?” Ma xui quỷ khiến thế nào, Mộ Dung Phong lại đưa hết vải cho nàng ta.
Lúc đó hắn nghĩ, nữ nhân Lãnh Bằng Cơ kia cho nàng chút ánh sáng nàng liền xán lạn.
Hiện.
giờ nàng đã rất đắc ý rồi, nếu như lại được phụ hoàng ban thưởng, e là cái đuôi của nàng sẽ vểnh lên trời, lại càng không để hắn vào mắt.
Chỉ có điều, Lãnh Bằng Nguyệt hiền lành lương thiện lại lấy hơn nửa sổ vải mang cho nữ nhân kia.
Mộ Dung Phong thấy Lãnh Bằng Nguyệt ăn vô cùng ưu nhã, lúc này mới lên tiếng: “Hôm nay nàng cố ý đứng ở cửa chờ ta về phủ, có phải có lời gì muốn nói không?”.
Lãnh Băng Nguyệt dùng khăn che miệng lại nhả hạt vải ra.
Sau đó