Lãnh Băng Cơ định thần lại, tiếp tục lên giọng nói hươu nói vượn: “Là đệ đã nói tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương đứa bé trong bụng của ta, sẽ đưa ta cao chạy xa bay, rời Trường An.
Đệ còn nói.”
Tề Cảnh Vân buồn phiền: “Tiểu tổ tông, để có thể khẩu hạ lưu tình không?”
Lời vẫn chưa kịp nói xong, máu ghen của Kỳ vương gia, không đúng, là mũi kiếm bị chi phối bởi sự ghen tuông, đột nhiên xuyên qua về phía xe ngựa của Tề Cảnh Vân, đâm thẳng về hướng Tề Cảnh Vân.
Một cánh tay của Tề Cảnh Vân dựa sát xe ngựa đang cầm kiếm chặn lại ở trên yết hầu của Băng Cơ.
Đương Nhiên không thể ngồi chờ chết được, chỉ có thể đẩy Băng Cơ sang một bên, còn bản thân thì nghiêng người né tránh.
Gần như là cùng lúc đó, màn che của xe bị một kiếm chém đứt xuống, thanh trường kiếm của cừu thiếu chủ như ma quỷ, lặng lẽ không có âm thanh nào đâm vào cỗ xe.
Hắn ta và Mộ Dung Phong một người lực như ngàn cân, một người kỹ năng xảo quyệt độc ác, phối hợp dường như không chê vào đâu được.
Hai người bọn họ nhìn đối phương không thuận mắt, vẫn là biết nặng nhẹ, nhân lúc Lãnh Băng Cơ nói hươu nói vượn, làm cho Tề Cảnh Vân phân tâm, trước sau đánh gọng kìm.
Tề Cảnh Vân hôm nay sớm đã chuẩn bị chu đáo, cho dù là trên người trúng kiểm, cũng tuyệt đối không bao giờ vứt bỏ Lãnh Băng Cơ, nếu không thì thế nào cũng là con đường chết.
Do đó, hắn ta bất chấp nguy hiểm vẫn đi kiềm hãm Lãnh Băng Cơ đang một chút lực chống cự cũng không có.
Lãnh Băng Cơ vừa mới bị hắn ta đẩy ra vào thời khắc nguy cấp, thân thể bị đẩy về phía trước, bím tóc vừa đúng trượt đến phía trước.
Nàng bị điểm huyệt đạo, toàn thân cứng tê, không có cách nào có thể động đậy, nhưng mà ngón tay miễn cưỡng có thể cử động được, lập tức nắm chặt bím tóc, lấy ngón tay thò vào chiếc nhẫn nano, nhanh chóng lấy ra thuốc bột ảo giác.
Hơn nữa là lượng có thể đủ để quật ngã cả một con voi.
Trước đây nàng đã phải trải qua hai lần xui xẻo, cảm thấy rằng loại thuốc bột này không đủ mạnh, vào những thời điểm mấu chốt dùng vẫn rất phiền phức, thế là giai đoạn sau tiến hành cải tiến và tinh luyện, ở không gian nhỏ hẹp như vậy sử dụng phát huy hiệu lực nhanh nhất, cũng không biết sẽ khiến cho người ta ngủ mê mệt mấy ngày, dù sao thì cái gì bây giờ cũng không không quan tâm được, cái mạng nhỏ này mới là quan trọng nhất, ngón tay búng một cái, thuốc bột liền phân tán ra ngoài.
Thời gian gấp gáp, thậm chí, nàng còn không kịp uống thuốc giải trước, bản thân lại cách thuốc bột gần nhất, vậy nên, người đầu tiên ngã xuống, ngược lại là bản thân nàng.
Mà tay của Tề Cảnh Vân đổi thành móng vuốt, khi đỡ được cái gáy mềm mại của nàng, cũng “ùm” một tiếng, rồi ngã về phía trước.
Người thứ ba, chính là Cừu thiếu chủ, tuy nói là hắn ta đứng ở bên ngoài cỗ xe, nhưng mà cũng không chịu nỗi lượng thuốc quá lớn như vậy, biết có điều không hay, nhưng mà đã quá muộn rồi, vịn vào cỗ xe cũng yếu ớt mà nằm xuống.
Cuối cùng còn lại Mộ Dung Phong, một kiếm đi xuống, không trúng mục tiêu, trong lòng căng thẳng, vội vàng rút kiếm đâm lại, trong xe ngựa đột ngột không có