Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chú Chó Nhỏ Trong Quan Tài


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đối phương bỗng dưng pháo lên thật cao, phu xe bên này thấy vậy thì ngay lập tức siết chặt dây cương trong tay, sợ rằng con ngựa sẽ bị hoảng sợ.

Tiếng pháo đùng đùng" vang lên không dứt, xác pháo vụn bay tán loạn khắp nơi, trong không khí ngập tràn bụi mù. 
Khói mù cay mũi, trong phút chốc khiến Lãnh Thanh Hạc và bốn tên thị vệ đi theo cùng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể của bọn họ nghiêng ngả, tinh thần mê man, tại không thể nghe, mắt cũng không thể nhìn được, đầu óc cũng trở nên chậm chạp. 
Tên dẫn đầu đoàn người hơi vén cái mũ tang lên, không phải ai khác mà chính là Cừu thiếu chủ.

Hắn vẫy tay ra hiệu bốn tên nam nhân cường tráng nhảy lên xe ngựa, nâng nắp của quan tài lên, Cừu thiếu chủ phi thân nhảy lên xe, cẩn thận từng li từng tí ôm Lãnh Băng Cơ đang nằm trong quan tài ra, sau đó lại quay mặt ra hiệu. 
Phía sau lưng xuất hiện một người ném món đồ mình đang ôm ở trong ngực vào trong quan tài, bốn tên nam nhân cao lớn kia lại đậy nắp quan tài lại như cũ, nhảy ra khỏi xe ngựa.

Bọn họ phối hợp vô cùng nhịp nhàng, toàn bộ sự việc chỉ nhảy ra trong nháy mắt. 
Đợi đến lúc đội ngũ đưa đám ma đi qua, Cừu thiếu chủ đã ôm Lãnh Băng Cơ cưỡi ngựa chạy đi mất, lúc này phu xe mới tỉnh táo trở lại.


Pháo vẫn còn đang nổ, bụi mù vẫn còn đang phủ kín không khí, chẳng qua là tiếng pháo chói tai khiến bọn họ cảm thấy đau đầu nhức óc mà thôi. 
Bọn họ mê man nhìn trừng trừng chiếc quan tài vẫn nguyên vẹn chưa ai đụng vào, mơ hồ gãi gãi đầu, cũng không cảm thấy có điều gì khác thường. 
Dù sao thì cũng sẽ chẳng có ai cảm thấy hứng thú với một chiếc quan tài đâu nhỉ? 
Ngay cả Lãnh Thanh Hạc cũng cảm thấy được rằng, có lẽ chỉ do bản thân hắn ta quá đau lòng nên mới hoảng hốt như vậy. 
Xe ngựa vẫn cứ đi về phía trước như cũ, đến nghĩa địa thì khiêng quan tài xuống, đang chờ hòa thượng niệm kinh, sau khi siêu độ xong sẽ bắt đầu hạ táng. 
Khi mọi chuyện đều đã được tiến hành đâu vào đấy thì phía bên ngoài nghĩa địa lại vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. 
Lãnh Thanh Hạc không cần ngẩng đầu lên cũng biết người đến là ai. 
Mộ Dung Phong chạy đến nhanh như một làn gió, đánh rơi cả roi ngựa đang cầm trong tay, cả người nhào thẳng lên phía trên quan tài, tức giận gào rú: "Cút! Tất cả cút hết cho ta!" 
Mọi người bị cơn thịnh nộ của hắn hù dọa, nơm nớp lo sợ mà trốn sang một bên. 
Yết hầu của Lãnh Thanh Hạc cũng chuyển động vô cùng khó khăn, hắn ta nói: "Phong Vương gia, ngài hãy để cho tiểu muội của ta ra đi thanh thản đi.

Ngài cứ như vậy sẽ khiến muội ấy nhắm mắt không yên." 
"Ta không cho phép bất kì ai mang nàng đi, ai cũng không được!" Mộ Dung Phong vô cùng hung ác trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Hạc: "Nàng ấy không thể nào chết được, tuyệt đối không thể nào!" 
Tất cả mọi người đều cảm thấy chắc chắn là Mộ Dung Phong đã hóa điên rồi, Hai mắt của hắn đỏ thẫm, bờ môi khô nứt, tóc tai tán loạn, râu ria nhếch nhác, bộ dáng như thế này khiến người ta nhìn thôi cũng sợ.

Vì vậy, không ai dám lại gần. 
"Tiểu muội của ta đã chết rồi, ngài tỉnh táo lại đi! Để cho muội

ấy an nghỉ đi." 
Mộ Dung Phong cắn chặt răng, quai hàm góc cạnh, nhả ra từng chữ rõ ràng qua từng kẽ rằng: "Bổn vương không tin! Bổn vương muốn dẫn nàng về nhà, tìm đại phu giỏi nhất.

Nàng ấy nhất định sẽ không sao! Ai dám ngăn cản ta, bổn vương giết không tha!" 

Cả nghĩa địa đều chìm vào yên tĩnh, trong lòng ai cũng cảm thấy nặng nề giống như đang bị một tảng đá lớn đè lên. 
Mộ Dung Phong đẩy nắp quan tài ra, giọng nói nghẹn ngào, thâm tình mà gọi: "Băng Cơ, đừng sợ, ta đón nàng về!" 
"Gâu gâu!" 
Lỗ tại của tất cả mọi người đều dựng lên, dường như bọn họ vừa nghe nhầm rồi. 
Mộ Dung Phong chớp mắt vài cái, thu hồi hơi nước có trong hốc mắt về, đôi mắt âm u trống rỗng nhìn vào phía trong quan tài, là một con chó nhỏ toàn thân trắng như tuyết đang ngửa đầu nhìn hắn một cách trông mong, đôi mắt long lanh của nó nháy nháy: "Gâu gâu!" 
Lần này thì tất cả mọi người đều đã nghe rất rõ, rõ ràng đó là tiếng chó sủa, mềm mại đáng yêu còn mang theo sự non nớt. 
Lãnh Thanh Hạc càng trợn tròn đôi mắt, bước hai bước dài đến gần nhìn vào phía bên trong của chiếc quan tài. 
Chú chó nhỏ không sợ người lạ một chút nào, quay mặt liếc nhìn Lãnh Thanh Hạc, còn duỗi chiếc lưỡi màu hồng phấn ra liếm liếm miệng. 
Dáng vẻ như thể đói bụng, muốn uống sữa. 
Tất cả mọi người đều như hóa đá.

Rõ ràng người được đặt vào quan tài là Lãnh Băng Cơ thể nhưng tại sao bây giờ lại biến thành một con chó? 
Nếu là một chú bướm đập cánh bay hay một chú chim nhỏ thì cũng không có gì quỷ dị.

Có thể Phong vương phi chính là tiên nữ, bây giờ hóa thành bươm bướm hay chim nhỏ mà bay về trời. 

Thế nhưng biến thành chú chó nhỏ này là có ý gì? 
Bọn họ đều cảm thấy mọi chuyện xoay chuyển quá đột ngột, không hề hợp lí chút nào. 
Mộ Dung Phong đang ngây ngốc mà trừng mắt nhìn quan tài, bỗng nhiên cất tiếng cười to đứng lên, hơn nữa lại vô cùng kích động, tiếng cười phát ra từ nội tâm, cười đến chảy nước mắt. 
Xong rồi, Phong vương gia thật sự đã hóa điên luôn rồi, là đau khổ đến phát điên. 
Lãnh Thanh Hạc vẫn còn đang chìm trong bị thương không thể nào tự thoát ra được, ảnh mắt của hắn ta đỏ bừng, an ủi Mộ Dung Phong: "Phong vương gia, đừng quá đau lòng" 
Mộ Dung Phong ngay lập tức nắm chặt vai của hắn ta, dùng sức mà lay: "Băng Cơ đầu? Rốt cuộc các ngươi giẩu Băng Cơ đi đâu rồi hả?" 
"Ngài tỉnh táo lại đi." Lãnh Thanh Hạc bị hắn lung lay đến nỗi chóng váng đầu óc, trong lúc nhất thời cũng không biết giải thích với Mộ Dung Phong như thế nào, chuyện này quá bất ngờ. 
"Ta biết ngay mà, làm sao mà Băng Cơ có thể chết được chứ?" 
Mộ Dung Phong nhếch miệng cười lớn, đôi môi khô khốc nứt ra, vết máu loang lổ. 
"Rốt cuộc là các ngươi đã giấu Băng Cơ ở đâu? Mau nói cho ta biết!". 
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện