Lãnh Bằng Cơ gấp thư tay rồi khẽ nhắm đôi mắt lại, nàng cảm thấy hơi mệt.
Lãnh Băng Cơ không muốn phán xét quá nhiều về cuộc đời của Tề Cảnh Vân, nàng chỉ biết rằng hắn là một người biết ơn biết nghĩa là gì mà thôi.
Mộ Dung Phong cũng đã cho Tề Cảnh Vân sự tôn trọng tối thiểu nhất, sự giúp đỡ của huynh đệ rồi.
Tề Cảnh Vân cũng đã quyết định Mộ Dung Phong chính là huynh đệ tốt nhất cả đời này của hắn.
Nếu như nhân phẩm của Tề Cảnh Vân tồi tệ hơn một chút thì thật ra hẳn đã có rất nhiều cơ hội ám sát diệt khẩu Lãnh Băng Cơ thế nhưng hắn lại không làm như thế.
Cho dù là lần cuối cùng bắt cóc Lãnh Băng Cơ thì hắn cũng chỉ là muốn tìm được một con đường sống mà thôi.
Tề Cảnh Vân có được kết cục như ngày hôm nay chính là do chế độ tôn ti phong kiến vạn ác, còn có những người thân ở trong phủ Bá Tước giống như những con quỷ hút máu có lòng tham không đáy không ngừng đòi hỏi lấy thế nên mới khiến hắn ta đi vào bước đường cùng như thế này.
Quyển sổ này chính là thứ sau khi Tề Cảnh Vân chết đi rồi mới đưa ra được kết luận.
“Nếu như chúng ta vẫn chưa hết duyên hết phận với nhau vậy thì ta vẫn muốn được quen biết mọi người, chỉ là bằng một cách hoàn toàn mới”
Còn có khả năng như thế sao? Tội tư thông với địch, nói thì dễ nghe đấy?
Lãnh Băng Cơ giơ tay lên ném quyển sách vào trong chậu than, có một ngọn lửa bùng cháy lên nuốt chửng lấy quyển sách, đốt nó biến thành tro giấy màu xám đen, thiêu hủy nó hoàn toàn.
Phượng Lôi Ngọc vén tấm màn bước từ bên ngoài vào, nàng bưng một cái khay để một bát canh vừa mới được nấu xong lên trên trong tay.
Nàng mỉm cười tủm tỉm bưng tới, vẻ mặt không giấu được sự vui vẻ.
“Chủ nhân gửi thư tới rồi”
Giọng nói của Phượng Lôi Ngọc thì dịu dàng rất dễ nghe, còn người của nàng lại giống như được làm bằng nước vậy ấy.
“Huynh ấy nói những gì?” Lãnh Băng Cơ uể oải giơ tay ra nhận lấy bát canh..
Chủ nhân không nói chuyện gì cả, chỉ là giục người xem khi nào người mới sinh hài tử thổi à.
Chủ nhân nói Phong vương gia đã tóm được gian tể của Mạc Bắc và Nam Chiểu ở lại Trường An rồi, sau khi thẩm vấn mới biết được bọn họ có ý định muốn hãm hại người, bọn chúng nói muốn có được bí mật ẩn giấu trên người người.
Sự chú ý của Phong vương gia đã bị dời lên bọn mật thám này, ngài ấy đang dùng toàn lực để truy kích và tiêu diệt hai nhóm mật thám để tìm ra tung tích của người.
Tạm thời chủ nhân có thể thở phào nhẹ nhõm được một hơi, có thể quay về cùng người chờ sinh được rồi.”
Lãnh Bằng Cơ im lặng một lát, nàng nghĩ nam nhân đúng là động vật kỳ lạ.
Lúc mình còn ở trong vòng tay của hắn thì hắn lại đứng núi này trông núi nọ, thèm muốn nữ nhân của kẻ khác.
Nhưng khi nàng rời đi rồi hắn lại cứ bám dính lấy không muốn buông tay.
Hi vọng Lãnh Băng Cơ sẽ hồi tâm chuyển ý sao?
Lãnh Băng Cơ không phải là nữ chính đau khổ vì tình yêu trong phim của Quỳnh Dao.
Nếu như không phải là vì vướng cái bụng này thì mẹ bà nó nàng có thể kiếm được số tiền tiêu mãi cũng không hết nữa kìa.
Lúc đại thọ sáu mươi tuổi nàng có thể bao nuôi được một đống nam nhân tuấn tú trắng trẻo, tranh nhau rót nước rửa chân cho nàng, sao phải để ý đến mặt thối của hắn cơ chứ.
Còn về đứa trẻ đang ở trong bụng Lãnh Băng Cơ này, nó đã cản trở rất nhiều chuyện của nàng, đúng là kiếp trước nàng đã nợ nó mà.
Lãnh Băng Cơ càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nàng vô bốp một tiếng vào bụng, đánh đến nỗi nàng cũng đau điếng người: "Đứa nhóc này sống trong căn nhà mình không tốn tiền mua đúng là thoải mái mà, lười đến nỗi không muốn ra luôn rồi”
Đứa trẻ trong bụng dường như đang kháng nghị lại Lãnh Băng Cơ, nó đạp mạnh vào bụng nàng một cái, tay nàng run run suýt chút