Thiên Thời không cần nàng ra lệnh đã chủ động đi ra ngoài kiểm tra tình hình, chỉ chốc lát sau Thiên Thời đã cau mày quay lại: "Là một vị công tử bệnh tật mặc áo trắng, ồn ào ghê lắm nên có rất nhiều dân chúng đến xem."
Là cái tên ma ốm kia sao?
"Hắn tới làm gì?"
Sắc mặt của Thiên Thời hơi kì lạ: "Hắn đưa một tấm bảng đúc từ vàng ròng tới cho phu nhân ngài đó."
Kẻ này thực sự lấy vàng làm gạch à? Hay là hắn quá coi trọng tính mạng của mình đây?
Chiều này thật sự rất giống với mấy bộ phim ngôn tình tổng tài máu chó.
Các vị tổng giám đốc thích trò cứ hơi một tí là lại vứt ra mấy chục, mấy trăm tỉ mua đêm đầu tiên của một cô nhóc ngây thơ non choẹt, đây vẫn luôn là tình tiết khiến Lãnh Bằng Cơ cảm thấy mấy gã đàn ông đó chắc là bị tiền thiệu đến thiểu năng trí tuệ luôn hay sao đó.
Chẳng lẽ hôm nay nàng cũng gặp phải một kẻ như vậy?
Người muốn báo ơn người đã giúp mình đúng là không ít, thế nhưng Lãnh Băng Cơ cũng tin tưởng một chuyện, đang yên đang lành lại lấy lòng thế này thì nhất định là đang rắp tâm làm chuyện gì không tốt rồi.
Nàng chỉ thuận tay giúp hắn một việc nhỏ mà kẻ này lại chết sống đời tặng vàng như vậy.
Vậy hắn có thể sống đến lúc lớn như vậy mà cha hắn vẫn chưa phá sản thì đúng là một việc lạ đấy.
Vậy nên tên ma ốm này, hoặc là muốn giở trò với nàng nên định dùng vàng ném ngất nàng cho dễ làm việc, hoặc là có mục đích khác.
Lãnh Bằng Cơ Sở lên mái tóc búi theo kiểu nữ nhân đã xuất giá của nàng, đương nhiên là loại trừ nhân tố tưởng bở thị trường hợp sau có vẻ có lí hơn.
Vậy thì đi gặp một lần vậy.
Nàng vuốt tấm khăn che mặt trên mặt, đi ra khỏi tòa nhà với dáng vẻ lạnh lùng hờ hững.
Thiên Thời mở cửa ra, Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn một cái, khá lắm, chẳng trách lại thu hút nhiều người dân đến bóng chuyện như vậy, hóa ra thứ người ta chú ý đến không phải là bảng hiệu vàng ròng mà là tên ma ốm đang làm màu hết cỡ kia.
Đối diện của tòa nhà dừng một chiếc kiệu, khí thế hùng hổ, cũng không xa hoa quý báu, chủ yếu là lọng che của chiếc kiệu này không phải tơ lụa gấm vóc mà là loại vải sa mỏng trắng nõn trắng nà, trông như đang chụp cải màn lên vậy.
Nếu người ở trong kiệu là một cô nương trẻ trung xinh đẹp thì sa mỏng tung bay theo chiều gió, bồng bồng bềnh bềnh, mơ mơ hồ hồ như mộng như thực sẽ khiến người ta có cảm giác như tiên nữ giáng trần vậy.
Nhưng một nam nhân như hắn ngồi trên loại kiệu này thì có hợp với phong cách này không có chứ?
Hợp!
Người khác không hợp những tên ma ốm này lại rất hợp.
Hắn lười biếng tựa trên kiệu, một tay đỡ trán, một tay chậm rãi vuốt ve con mèo béo nằm trên gối, mái tóc đen như mực buông xõa, mí mắt khép hờ, làm màu như Tây Thi ôm ngực vậy.
Đặc biệt, người nâng kiệu không phải đảm đàn ông dáng người cao lớn tay chân thô kệch, mà là tám nữ tử yểu điệu xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn.
Người khác cưới được một người vợ như vậy cũng khó mà hắn lại bắt người ta nâng kiệu, như vậy không phải phung phí của trời thì là cái gì?
Lãnh Băng Cơ vừa ra thì tên ma ốm ngồi trên kiệu bắt đầu nâng mắt lên, thay đổi sang một tư thế thoải mái khác rồi mới lười biếng mở miệng.
"Phu nhân Lương Khương, muốn hỏi thăm chỗ ở của nàng đúng là không dễ dàng gì đâu."
Chỉ một câu nói này đã khiến tim của Lãnh Băng Cơ đập "thích" một tiếng.
Người này muốn biết chỗ mình ở cũng không khó, mấu chốt là sao hắn lại biết thân phận của mình? Rốt cuộc là người này có lại lịch gì?
Lãnh Băng Cơ mỉm cười: "Bèo nước gặp nhau, Sở công tử quan tâm đến ta như vậy thật khiến ta vừa mừng vừa lo đấy."
Tên ma ốm kia cười nhạt: "Dùng bốn chữ bèo nước gặp nhau để hình dung tình cảm giữa ta và nàng thì có vẻ xa lạ quá.
Sở mỗ không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, vì thể hiện lòng cảm kích với phu nhân Lương Khương mà ta đã đặc biệt đưa tới một tấm biển đúc từ vàng ròng đây"
"Vậy thì cảm ơn, ta từ chối thì bất kính quá."
Bằng Cơ bảo hai người Thiên Thời, Địa Lợi nhận lấy tấm biển nặng trình trịch này, trên tấm biển đúc tám chữ vàng: cải tử hồi sinh, phu nhân