Đối phương không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn nàng.
Lãnh Băng Cơ lại hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?" Đối phương vẫn không nói chuyện, chỉ giơ tay chỉ vào một góc rồi thấp giọng nói: "Thứ ngươi muốn tìm hẳn là ở nơi đó"
"Sao người biết ta muốn tìm cái gì?" Lãnh Băng Cơ cứ cảm thấy lúc đối phương nói chuyện, người này đã cố gắng hết sức để thay đổi giọng nói, giống như sợ nàng nghe ra được cái gì vậy.
Đối phương không trả lời câu hỏi của nàng, hắn chỉ nhìn thật sâu vào nàng, sau đó xoay người mở cửa sổ nhảy ra ngoài, lặng yên không một tiếng động biến mất trong màn đêm.
Đúng là một kẻ kì lạ.
Làm sao hắn biết mình muốn tìm cái gì? Tại sao hắn phải giúp mình? Lẽ nào hắn không hiểu cổ trùng này có ý nghĩa gì hay sao?
Lãnh Băng Cơ nhún vai rồi mở ra đèn pin một lần nữa, chiếu vào góc mà kẻ kì lạ vừa mới chỉ vào, nơi đó có một giả gỗ, trên giá bày một loạt lọ sành.
Lãnh Băng Cơ đi tới rồi mở từng lọ ra tìm tòi, rất nhanh nàng đã tìm được thứ mình muốn.
Thứ đó có vẻ ngoài giống như rận.
chuột, có điều kích cỡ lớn hơn nhiều, bên mép có hàm răng sắc bén.
Có ước chừng hai mươi, ba mươi con lúc nha lúc nhúc được nuôi bên trong bình.
Chắc là nó rồi, không sai được.
Lãnh Băng Cơ không do dự nhét thẳng cái lọ sành đó vào bên trong nhẫn không gian của mình.
Nàng rất muốn dùng một cây đuốc đốt sạch những con cổ trùng hại người này, chỉ tiếc là nếu làm như vậy thì nhất định sẽ khiến Na Dạ Bạch phát hiện, nàng cũng sẽ không đi được.
Nàng tắt đèn pin trong tay đi rồi nhảy cửa sổ ra ngoài y như người lúc nãy.
Dựa theo ký ức lúc đến, Lãnh Băng Cơ nhạy bén tránh thoát thị vệ tuần tra, muốn tranh thủ cơ hội chạy ra khỏi thành Bích Thủy.
Tường thành không thể làm khó Lãnh Băng Cô nàng được, chỉ cần ra khỏi thành rồi đi suốt đêm thì hẳn là ngày mai đã có thể ra khỏi địa bàn của Nam Chiếu rồi, sau đó nàng sẽ trở lại Trường An gặp Cừu thiếu chủ.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.
Lính gác trong hành cùng cũng không phải là đồ trang trí, nàng khắc khổ tập luyện khinh công năm năm cũng không nhanh nhẹn bằng đám người Cừu thiếu chủ.
Lúc nàng nhảy lên thì bị trượt chân, một miếng ngói lưu ly bị giẫm lỏng ra nên sinh ra một tiếng động rất nhỏ rồi bị thị vệ phát hiện.
"Ai đó?" Đối phương quát lên.
Lãnh Băng Cơ lập tức lộn một vòng rồi trốn bên dưới mái nhà.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Có người không vui nghiêm giọng hỏi.
"Vừa nãy hình như ta thấy có bóng người lóe lên, ta nghi là có thích khách"
"Thái tử điện hạ từng dặn dò là nhất định phải cẩn thận đề phòng, phòng ngừa có kẻ gian lẻn vào hành cung.
Mọi người đi lục soát đi, không thể lơ là được."
Tất cả quân lính phía dưới đều vâng lệnh, sau đó thực sự có thị vệ có võ công cao cường nhảy lên kiểm tra, chỉ một lát nữa là hành tung của Lãnh Băng Cơ sẽ bị lộ.
Nàng hoảng sợ, do dự suy nghĩ xem có nên xuất hiện luôn bây giờ rồi đánh một trận một mất một còn với người Nam Chiếu hay không?
"Ở nơi đó!" Đột nhiên có người giơ tay chỉ về hướng ngược lại: "Mau đuổi theo!"
Tất cả thị vệ đều chạy về phía người kia chỉ.
Lãnh Băng Cơ nghe thấy phía trước đã không có động tĩnh gì nữa, lúc này nàng mới cẩn thận thò đầu ra nhìn về phía kia.
Đèn đuốc trong cung đã sáng lên, ầm ĩ tụ về phương xa.
Lãnh Băng Cơ không nhìn thấy bóng người, cũng nghe không thấy tiếng đánh nhau nên không biết chuyện gì đã xảy ra cả.
Lúc này Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân vẫn bị người của Na Dạ Bạch dốc toàn lực chặn giết, hẳn là không thể trà trộn vào hành cung nhanh như vậy được, chẳng lẽ là có người có ý điệu hổ li sơn để giải vây cho nàng?
Sau khi tiến vào Nam Chiếu