Lãnh Băng Cơ không thể cử động thân thể, nhưng miệng vẫn có thể nói, nàng biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trong lòng nàng đã đem tổ tông Mộ Dung Phong hỏi thăm trăm ngàn lần, nhưng miệng cũng chỉ dám nguyền rủa một mình hắn.
“Mộ Dung Phong, người bỏ ta xuống, người muốn dẫn ta đi đâu?”
“Cứu người!” Mộ Dung Phong chỉ lạnh lùng ném cho nàng hai chữ.
“Có ai cứu người như thế này giống người không?”
“Không có
Hừ… Như vậy cũng có thể nói giống như cây ngay không sợ chết đứng như vậy sao?
“Ta không cứu! Không cứu! Mộ Dung Phong, người quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng không cứu! Mẹ kiếp tức chết ta rồi.”
Mộ Dung Phong đã khiêng nàng ra khỏi cửa phủ, chỉ cần một bước, hắn đã xoay người lên ngựa, treo hộp cơm lên móc yên ngựa, đặt nàng lên lưng ngựa, cương ngựa vừa run, dưới háng tuấn mã liền cất vó, trực tiếp chạy như bay.
Lãnh Băng Cơ sợ hãi, cái tư thế này, đầu trúc xuống, bụng vừa vặn.
chạm vào yên ngựa.
Nếu như chạy trốn, đây không phải là muốn mạng.
của nàng hay sao? Mộ Dung Phong này rốt cuộc có phải là người không? Đây là hắn cố ý?
Nàng há miệng muốn chửi bới, há miệng một hồi lại buồn nôn, trực tiếp nôn ra một ngụm nước chua, nôn khan.
Ngay sau khi phản ứng nôn nghén xuất hiện, cộng với tư thế đầu hướng xuống dưới này khiến cô đầu váng mắt hoa, không thể chịu đựng nổi, lại một trận nôn khan nữa.
Mộ Dung Phong sửng sốt, kéo cương ngựa dừng lại, bất tri bất giác nhớ lại nàng vẫn là phụ nữ mang thai.
Lãnh Băng Cơ tức giận thở hổn hển, cho dù Mộ Dung Phong có giải huyệt đạo cho nàng thì sợ rằng cũng không còn sức lực, vẫn mạnh miệng như cũ: “Mộ Dung Phong, ngàn vạn lần đừng cho ta cơ hội đánh trả!”.
Mộ Dung Phong trầm mặc không nói, giơ tay đỡ nàng từ trên lưng ngựa dậy, ngồi vững vàng trong lòng mình, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, sau đó lại kéo cương ngựa, sau đó lại tiếp tục phi như bay trên đường.
Lãnh Băng Cơ vừa mở miệng, gió mát liền tràn vào bụng, nàng chỉ có thể ngậm miệng lại, nhìn một bụng tức, một đường trên lưng ngựa lắc lư.
ra khỏi thành, trực tiếp đi thẳng vào doanh trại.
Mộ Dung Phong nhảy xuống ngựa, cẩn thận ôm nàng từ trên lưng ngựa xuống.
Hai chân nàng vừa chạm xuống đất, chỉ cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, có chút đứng không vững, tay Mộ Dung Phong vừa buông lỏng lại siết chặt, vòng qua eo nàng để nàng dựa vào lòng mình.
Lãnh Băng Cơ dùng sức tự thuận khí cho mình, tự nhủ với bản thân, tức giận phát bệnh không có ai thay thế, nhất định phải duy trì tâm trạng ôn hòa nhã nhặn, chúng ta là người văn minh, không được mắng chửi.
“Tên trộm cướp bị ta ép chó cùng rút giậu.
Chúng dùng mìn Chấn, Thiên cùng Vu phó tướng đồng quy vô tận.
Vụ phó tướng thân mang trọng thương.
Đại phu trong trại nói lá lách bị nổ thương cho nên không cầm được máu, người hắn sắp không xong rồi.
Trên chiến trường Vụ phó tướng cùng ta vào sinh ra từ nhiều năm như vậy, đã từng cứu mạng ta, ta kính trọng hơn như huynh trưởng.
Cho nên, coi như ta xin người, cứu hắn.
Chỉ cần hắn bình yên vô sự, ngươi muốn như thế nào, đánh ta, mắng chửi ta, thậm chí xẻ thịt của ta, ngươi muốn thế nào cũng được!”.
Lời nói của Mộ Dung Phong mạnh mẽ, nhưng lại mang theo sự run rẩy và nghẹn ngào, mỗi một chữ giống như nhai nát hòa cùng máu, lại từ kẽ răng nặn ra.
Lãnh Băng Cơ không nhìn vẻ mặt của hắn nhưng cũng có thể đoán được, sợ là hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.
Người đàn ông này đang đùa thật.
Vì cứu thuộc hạ mà đến cầu xin nàng, nguyện ý cúi cái đầu cao quý của hắn, thấp giọng cầu xin.
Cơn giận dữ đầy một bụng của Lãnh Băng Cơ tan biến ngay lập tức, những cuộc cãi vã đánh lộn, ân oán hận đến nghiến răng nghiến lợi giữa hai người họ, đã không còn quan trọng nữa.
Những lời vừa rồi nói kia thực ra cũng chỉ là đang giận dỗi, mạng người quan trọng, bản thân là một đại phu y đức cơ bản nhất vẫn phải có.
“Thả ta ra” Nàng vô cùng bình tĩnh nói.
Mộ Dung Phong không biết nàng có đồng ý hay không, nên không buông tay.
Một nhóm đàn ông từ doanh trại “hô la la”, tất cả đều có vành mắt đỏ, vẻ mặt lo lắng.
Nhìn thấy Mộ Dung Phong và Lãng Băng Cơ, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, tất cả đều nhào tới quỳ một chân xuống, chắp tay hướng về phía Lãnh Băng Cơ, tất cả đồng thanh nói.
“Xin vương phi nương nương hãy cứu Vu tướng quân!”
Một đám nam nhân giọng nói thô to tuy rằng giọng nói đều khàn khàn, nhưng đem lại cho Lãnh Băng Cơ cảm giác chấn động không hề nhỏ, nàng cảm nhận được một cỗ nhiệt huyết sục sôi quen thuộc, lập tức sôi trào lên.
Nàng đã trải qua hơn một năm huấn luyện đặc công trong doanh trại, nên nàng rất hiểu tình bạn cùng sinh cùng tử, cũng rất dễ bị cảm hóa.
Mộ Dung Phong lo lắng hỏi: “Phó tướng Vu sao rồi?”
“Máu vẫn chảy không ngừng, ngay cả mạch đập cũng rất yếu, đại phu nói sợ là sắp không xong rồi” Giọng nói nghẹn ngào, những lời nói phía sau đã rất khó khăn mới nặn ra được.
Mộ Dung Phong rũ mắt xuống, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được, cầu xin: “Cứu hắn, địa vị vương phi sẽ mãi mãi là của ngươi”.
Cảm động đầy một bụng của Lãnh Băng Cơ bị lời hứa hẹn tự cho là đúng này của hắn dội cho một gáo nước lạnh.
Cô lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta cứu hắn, đổi lấy một bức hưu thư”.
Tay Mộ Dung Phong cứng đờ..
“Còn không mau giải huyệt đạo cho ta? Lát nữa huyết mạch tay chân không lưu thông, làm sao cứu người?”.
Mộ Dung Phong giơ tay giải huyệt đạo cho nàng, nàng thoát khỏi cánh tay của hắn, thử hoạt động tay chân, đoạt lấy hòm thuốc do binh lính phía sau mang tới: “Người đâu?”.
Các