Bí mật chính là thời điểm Lãnh Thanh Hạc và Sở Nhược Hề đại hôn, Lãnh Băng Cơ đã từng bảo người đưa cho hắn ta một phần lễ vật.
Lãnh Thanh Hạc thấy phần lễ vật kia không đề tên thì lập tức hoài nghi, Lãnh Băng Cơ vẫn còn sống.
Nhưng mà ngày đại hôn đó quá lộn xộn, tân khách chúc mừng gần như chặn hết cổng vào Tướng phủ, hắn ta không biết phần lễ vật này rốt cuộc là do ai đưa tới, cũng không cách nào truy xét được, cho nên chỉ có thể cất giữ niềm hy vọng cháy bỏng ở trong lòng.
Hắn ta biết, Băng Cơ như vậy là đang trốn tránh ai.
Thấy giá trị món lễ vật kia không hề rẻ, có lẽ nàng trải qua cuộc sống rất tốt.
Lãnh Thanh Hạc đồng tình với Mộ Dung Phong, nhưng mà đau lòng muội muội của mình hơn, lòng mang oán giận đối với Mộ Dung Phong.
Cho nên, ai hắn cũng không nói, bao gồm Lãnh tướng và cả Mộ Dung Phong.
Khi Tiểu Vân Triệt từ trên trời rơi xuống, trở về Thượng Kinh, vào Hoàng cung, nhận được tin tức của Lãnh Băng Cơ, hắn ta vẫn trông mong Lãnh Băng Cơ trở về.
Hôm nay, cuối cùng cũng đã đến ngày này.
Nếu không phải đang ở trên phố lớn, hai người thật sự muốn ôm đầu mà khóc, trút hết những mong nhớ trong vòng năm năm này.
Cừu Thiếu Chủ chọc Lãnh Băng Cơ: "Chuyện mừng như thế, khóc cái gì? Sao lại trở nên giống nữ nhân thế kia?"
Lãnh Băng Cơ quay sang trừng mắt nhìn hắn ta một cái, chỗ nào của ta không giống nữ nhân?
Bốn đại cữu ca của Sở gia cũng "ha ha"khuyên bảo: "Đúng vậy đúng vậy, xa cách đã lâu mới được gặp lại, tất cả đều cực kỳ vui mừng”
Lãnh Thanh Hạc chớp chớp mắt, ép nước mắt vào trong: "Chúng ta về nhà nhé? Phụ thân đã giao phó huynh nhất định phải đón muội về phủ trước.”
Lãnh Bằng Cơ gật đầu: "Vâng, về nhà”
Vu phó tướng ở sau lưng nhất thời không vui: "Vương phi nương nương, Vương gia nhà ta vẫn còn ở trên cột cờ chịu đựng khổ sở mệt mỏi”.
Lãnh Thanh Hạc cũng quên mất chuyện này, nhất thời dừng bước, thăm dò ý kiến của Băng Cơ.
Dưới chân Băng Cơ không hề dừng lại: "Lúc đi ta đã viết hưu thư.
Hoàng thượng cũng đã mở miệng vàng ngự chuẩn, hiện tại ta chỉ là nữ nhi của Lãnh gia, không được Hoàng thượng truyền gọi, nào có tư cách vào cung? Phong vương gia kia, ta không cứu được.
Nếu không người hãy đi tìm người khác, ví dụ như Huệ phi nương nương, Hoàng thái hậu.
Ta theo ca ca đi về nhà trước”
Lời này có tình có lý, hiện tại trên danh nghĩa, Lãnh Băng Cơ quả thật không dính dáng gì đến Mộ Dung Phong.
Dẫu sao bây giờ mộ chôn di vật của người ta còn đang ở bên cạnh nghĩa địa của Lãnh gia kia kìa.
Vương gia nhà hắn đuổi theo thê tử ngàn dặm, chạy đến gãy chân, mệt đến phờ phạc, còn rầm rộ ẩu đả với người khác, sao chỉ trong chớp mắt đã trở thành một người độc thân, phụ mẫu không thường?
Suy nghĩ của Lãnh Thanh Hạc thông suốt, hắn biết ngay lập tức, Lãnh Băng Cơ như vậy là lạt mềm buộc chặt, không gấp gáp được, vỗ vỗ bả vai Vu phó tướng: "Ta cảm thấy muội muội ta nói có lý, chi bằng, người vào cung van xin Thái hậu nương nương xem sao?"
Một phó tướng nho nhỏ như ta, cũng phải có tư cách vào cung mới được.
Vụ phó tướng không vui một trận, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương phi nhà mình trong sự vây quanh của mọi người, được đón về Tướng phủ.Lãnh tướng giống như hoàn toàn tỉnh ngộ vậy, trong năm năm này, ông ta không hề tái giá, cũng không để Tiết di nương phù chính, sống thanh tâm quả dục.
Sở Nhược Hồ vừa vào Tướng phủ, có Tướng quân phủ làm chỗ dựa, hơn nữa tính tình vốn đanh đá lanh lẹ, lập tức nhận lấy quyền hành trông