Bầu không khí của bữa tiệc chiêu đãi này không hề dễ chịu, vô duyên vô cớ có chút căng thẳng và nghiêm trang.
Mặc dù đây chỉ là trận tỷ thí giữa hai nữ nhân, mà kết quả cuộc của tỷ thí cũng không hề liên quan gì đến mọi người, thế nhưng nó vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.
Mỗi người đều có những điểm quan tâm khác nhau.
Ví như viện phán của thái y viện lặng lẽ chạy tới, mục đích là đối với phương pháp trị độc của hai người muốn mở mang kiến thức thêm một chút.
Điều mà Na Dạ Bạch quan tâm là sống chết của bản thân, và tâm tình của Lãnh Băng Cơ.
Thứ Lãnh Tướng quan tâm là vị trí Phong Vương Phi của con gái mình.
Mà thứ Hoàng đế để tâm đến, càng sâu hơn thế.
Duy chỉ có đôi phu thê Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ chuyện trò vui vẻ, ánh mắt dõi theo Tiểu Vân Triệt đang nghịch ngợm trong sân, trên mặt không hẹn mà cùng tỏa ra vẻ ấm áp sáng ngời.
Tựa hồ như không hề để tâm tới trận tỷ thí ngày hôm nay.
Có một sứ thần Nam Chiếu đi đến bẩm báo với Lãnh Băng Cơ: "Thái tử điện hạ nhà ta cho mời, muốn cùng Phong Vương Phi nói vài lời.”
Mộ Dung Phong không chút nghĩ ngợi đã từ chối: "Không tiện lắm.
Chờ sau mấy ngày hòa đàm, thái tử điện hạ có đưa ra điều kiện gì cũng không muộn”.
Sứ thần hạ giọng nói: "Thái tử nhà ta đơn thuần chỉ là muốn giúp Phong Vương Phi một tay, tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn”.
Lãnh Băng Cơ tất nhiên sẽ không sợ Na Dạ Bạch Dưới con mắt bao nhiêu người, hắn ta khi không sao có thể tự dưng gây chuyện được.
Chẳng qua là cảm thấy chán ghét, cực kì chán ghét, chỉ cần nhìn hắn một cái, cổ họng đã cảm thấy không thoải mái, có cảm giác thôi thúc muốn nôn một trận.
Vì vậy nàng cũng từ chối.
Sứ thần trở về bẩm báo cho Na Dạ Bạch.
Chỉ một lúc sau, Na Dạ Bạch vậy mà tự mình đi đến chỗ hai người bọn họ, nhìn bên cạnh Mộ Dung Phong: "Phong Vương phi đang lo Phong Vương gia sẽ hiểu lầm cái gì sao?"
Hiểu lầm, người còn chưa đủ tư cách.
Lãnh Bằng Cơ không khách khí chút nào mà nói: "Thái tử điện hạ suy nghĩ nhiều rồi, ta chẳng qua chỉ là cảm thấy giữa ta và người mà nói, ngoại trừ bệnh tình của người thì không còn chuyện gì đáng nói nữa cả”
Na Dạ Bạch liếc nhìn xung quanh, cố ý hạ giọng: "Vậy chúng ta cùng nói về bệnh tình của ta nào.
Có thể nói, Na Dạ Bạch ta đây có thể bình yên sống đến bây giờ không thể không nhắc tới một nửa công lao của xá muội.
Muội ấy đã tìm kiếm danh y Nam Chiếu và cổ sư khắp nơi, tụ về một thân tinh túy.
Thuật độc cổ này, tuyệt đối không thể khinh thường”
Lãnh Băng Cơ cười nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ đã nhắc nhở.
Cũng vậy, ta tin tưởng y thuật của chính mình”
Mặc dù bản thân đối với thuật độc cổ này cũng không tính là hiểu rõ, nhưng vẫn có công nghệ cao mà.
Nếu như trong cơ thể có độc trùng quấy phá, chỉ cần không phải tà thuật, tin chắc rằng không thể qua mặt được các thiết bị xét nghiệm hiện đại.
"Chẳng lẽ nàng không hiếu kỳ, Nhất Nặc am hiểu thuật độc cổ, lại còn có cách đối đáp hay sao? Trường An các người có câu nói rất hay, biết người biết ta trăm trận trăm thắng”
"Hiếu kỳ” Lãnh Băng Cơ thẳng thắn nói: "Thái tử điện hạ muốn lấy tay bắt cá, vì việc nước mà quên tình nhà sao? Nếu như ta thắng Na Trát Nhất Nặc, Nam Chiếu của người sẽ không còn chút thể diện nào?
Na Dạ Bạch hơi cong cong khóe môi, ung dung bình tĩnh mà nhả ra từng chữ: "Trận tỷ thí này, bản Thái tử hy vọng nàng thắng” Lãnh Bằng Cơ cùng Mộ Dung Phong ngạc nhiên nhìn nhau: "Ngươi muốn nói gì xin cứ nói thẳng”
Na Dạ Bạch ho nhẹ hai tiếng: "Nhất Nặc hai ba năm nay vẫn một mực miệt mài nghiên cứu người trúng cổ, tận dụng người sống tiến hành nuôi cổ, cổ thuật tinh tiến rất nhanh”
"Nàng ấy am hiểu nhất độc cổ có ba loại, một loại là Rận cổ, ví như tai ương của Dự Châu, nàng ắt hẳn cũng đã biết rõ”.
"Còn có loại Kim Tằm cổ, một khi xâm nhập vào bụng người sẽ liên tục không ngừng phát ra độc tính, nhấn nước không đuối, lửa thiêu không chết, đao chém cũng không đứt, sức sống vô cùng ngoan cường.
Nếu như nàng dùng đến thuốc chỉ sợ không những không giết được nó, ngược lại còn hành hạ người bị hạ độc đến chết.
Nghe nói cách giải độc tốt nhất là một con