Cẩm Ngu nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, vì mắt không thể nhìn thấy, không biết Huệ phi đứng trước mặt Tiểu Vân Triệt, chỉ biết đã đạt được mục đích, đắc ý cười độc ác.
“Ha ha, cuối cùng cũng báo thù được rồi! Trời xanh thương ta mà, ta chịu nhục bao nhiêu năm qua, cuối cùng lần này có cơ hội khiến Lãnh Băng Cơ đau khổ tột cùng! Dù không tận tay giết Lãnh Băng Cô, nhưng nỗi đau mất đi con trai này nhất định sẽ khiến nàng day dứt cả đời, sống không bằng chết!” “Tất cả mọi đau không nàng gây ra cho ta, nhất định ta phải đòi lại không sót thứ gì! Hỏa cổ trùng này sẽ khiến nó sốt cao liên tục, trong người như lửa đốt, mất nước mà chết! Biển thành xác sống, khi Lãnh Băng Cơ thấy sẽ khóc lóc thế nào? ha ha!”
“Độc phụ! Bản vương tể ngươi!” Cánh cửa lãnh cung bỗng dưng bị đạp bay.
Cẩm Ngu ở sau cửa, cả người như diều đứt dây, bị rơi từ cao xuống, sau đó nặng nề đập lên đất.
Mặt nàng ta trắng bệch: “Biểu ca!”
"Đừng gọi ta là biểu ca, ngươi không xứng" Mộ Dung Phong bước từng bước đến gần nàng ta, giống như tử thần đòi mạng, cả người tỏa ra sát khí.
“Mẫu phi ta nuôi người bao nhiêu năm, người lại lấy oán báo ân, hạ độc thủ với bà ấy, Cẩm Ngu, loại người làng dạ rắn rết như người giữ lại có tác dụng gì nữa!”
Cẩm Ngu hoảng loạn lùi về sau mấy bước, vẻ mặt không cam tâm: “Không phải đứa nhỏ nghiệt chủng kia trúng cử trùng ư?” “Mẫu phi!”
Lãnh Băng Cơ cùng Mộ Dung Phong đồng thời hoảng sợ đi đến, đầu tiên khống chế hóa cổ trùng, quay người lại kiểm tra tình hình của Huệ phi, kêu lên một tiếng.
Huệ phi trông thấy hai người bọn họ đã tới, không thể chống đỡ được nữa mà mềm nhũn ngã xuống.
Băng Cơ tiến lên ôm bà ta vào lòng, tay vừa chạm vào chỉ cảm thấy nóng rực, trên mặt và cổ của Huệ phi bây giờ đã là một mảnh đỏ bừng, hơn nữa còn không ngừng khuếch tán.
Dịch thể cũng vì nhiệt độ cao thiêu đốt mà nhanh chóng xói mòn.
Lãnh Băng Cơ không cần nghĩ ngợi mà lấy bình truyền nước ra truyền dịch thể vào cho Huệ phi để hạ sốt.
Sau đó nàng ngăn Mộ Dung Phong lại: “Giữ mạng cho bà ta trước!” Lỡ như không thể giải được loại cổ này thì phải làm sao đây? Mộ Dung Phong nghiến răng nghiến lợi hỏi Cẩm Ngu: “Làm sao để giải?” Cấm Ngu lắc đầu: “Ta không biết.
Ta chỉ biết hạ cổ, không biết cách giải cố”
Mộ Dung Phong ngôi sụp xuống, kẹp lấy cô nàng ta: “Giết người, sợ sẽ làm ô uế tay của ta.
Mẫu phi của ta yêu người như vậy che chở người như vậy, người vậy mà lại lấy oán trả ơn, xuống tay hiểm độc với bà ta.
Cẩm Ngu, ta đếm đến ba, nếu như người không chịu giao thuốc giải ra thì đừng trách ta không khách khí”
Cẩm Ngu mở to đôi mắt trống rỗng xám xịt: “Nếu như không phải do bà ta một mực không ngừng cho ta hy vọng, ta làm sao đến mức rơi vào kết cục chật vật như ngày hôm nay? Ngươi muốn giết cứ giết, ta cam tâm tình nguyện chết trong tay của ngươi.
Cho dù ngươi có hận ta đến thấu xương, ít nhất người đã ghi khắc ta cả đời này, mãi mãi để ta ở trong lòng người”
Lãnh Băng Cơ nghe nàng ta quá trớn bất thường như vậy, đã hại người lại còn lý lẽ hùng hồn, lại còn đem nỗi ám ảnh của mình đổ lỗi cho Huệ phi thì không khỏi nối trận lôi đình.
Nàng nhanh tay lẹ chân bổ sung dịch thể cho Huệ phi, sai người canh chừng, xoay người đi tới phía Cẩm Ngu, kéo Mộ Dung Phong ra một cách đơn giản mà thô bạo.
“Chàng còn cùng nàng ta nói nhám cái gì vậy?”
Vừa nhắc đến, đạp hai phát “đùng đùng”vào mặt Cẩm Ngu: “Hôm nay coi như ta biết rõ thế nào là Bạch Nhãn Lang rồi.
Ta thua người và Lãnh Bằng Nguyệt một cách thậm tệ như vậy cũng vì ta xem các ngươi là người, lòng dạ không đủ ác độc”
Máu từ chóp mũi của Cẩm Ngu chảy ra lập tức.
Lãnh Băng Cơ vẫn chưa hết giận, khom người kéo lấy tóc