Trở lại vương phủ, chuyện đầu tiên Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong muốn làm chính là đi thăm Vụ phó tướng.
Binh lính phụ trách chăm sóc Vụ phó tướng canh giữ ở trong sân, nhìn thấy hai người trở về, vội vàng giải thích: “Trắc phi nương nương đang tự mình chăm sóc Vụ phó tướng, sai tiểu nhân đi ra ngoài”
Lãnh Băng Cơ không khỏi sửng sốt.
Lãnh Băng Nguyệt chăm sóc Vụ phó tướng? Sao nghe thế nào cũng khiến cho người ta khó có thể tin được như vậy chứ?
Mộ Dung Phong trực tiếp lướt qua nàng, đi vào trong phòng.
Lãnh Băng Cơ đi theo phía sau, thật xa đã nghe thấy tiếng của Vu phó tướng mang theo vẻ hết sức lo sợ không ngừng tạ ơn: “Trắc phi nương nương ngài vẫn nên trở về đi, để ngài chăm sóc cho thần, tiểu nhân thực sự nhận không nổi đâu ạ”.
Sau đó lại là giọng nói dịu dàng hòa nhã lịch sự mà ngọt ngào êm tai của Lãnh Bằng Nguyệt: “Vụ phó tướng ngài càng vất vả công lao càng lớn.
Vương gia nhà ta kính ngài như anh cả, ta chăm sóc ngài mấy ngày đó là chuyện nên làm.
Những binh lính này tay chân vụng về thô kệch, nào có thể chăm sóc được chu đáo chứ? Ngài tạm thời an tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, có yêu cầu gì chỉ cần sai bảo ta là được rồi.
Nếu không, ta lại rót cho ngài một chén nước nhé”.
“Không được, không được, đã uống ba chén rồi, mạt tướng miệng không khát nữa”.
Mộ Dung Phong một bước tiến vào trong phòng, Lãnh Băng Nguyệt nghe được tiếng động, xoay người lại, dịu dàng bái lạy với hắn: “Vương gia trở về rồi?”
Mộ Dung Phong khẽ gật đầu: “Bản thân nàng vẫn còn là một người bệnh, cơ thể yếu ớt, sao còn đến chăm sóc Vu tướng quân vậy? Nơi này có binh lính và nữ y chăm sóc rồi, nàng không cần phải bận tâm đâu”
Lãnh Băng Nguyệt dịu dàng uyển chuyển cười một tiếng: “Thiếp thân.
nghỉ ngơi một lát thì tốt hơn nhiều rồi.
Lúc này mới nghe thấy lang trung quý phủ nói đến Vụ phó tướng đến quý phủ dưỡng thương, cho nên thiếp thân vội vàng tới đây hỏi thăm sức khỏe.
Vương gia cũng thật là, chuyện lớn như vậy, sao ngài lại không nói với thiếp thân?”
“Nơi này của Vụ phó tướng có Băng Cơ trông nom rồi, bản vương rất yên tâm, vì thế không nói cho nàng biết”
Một tiếng Băng Cơ, gọi thật là trôi chảy.
Lãnh Băng Nguyệt nghe vậy, trong lòng không có tư vị gì.
“Y thuật của tỷ tỷ rất tốt, Băng Nguyệt hổ thẹn không bằng, bận cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể giúp bưng trà chuyển thuốc
Lãnh Băng Cơ đứng ở sau lưng Mộ Dung Phong, lẳng lặng nhìn nàng ta diễn kịch, trong lòng cảm khái một tiếng, cũng không trách Mộ Dung Phong này thường xuyên bị mỡ heo che kín lòng.
Bạch Liên Hoa này thật sự là quá biết diễn kịch.
Hình tượng này, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lành hiểu ý người khác, dịu dàng quan tâm, là một động vật giống đực nào cũng đều chịu không nổi nha.
Đáng thương vị tướng quân đang bị thương, còn phải chịu sự lợi dụng và tàn phá của nàng ta.
Lúc này Mộ Dung Phong nhất định cảm động đến rối tinh rối mù rồi đây.
Nàng cũng không thích thú gì nhìn hai người họ ở chỗ này dính chặt lấy nhau, chàng chàng thiếp thiếp, vì thế nàng lập tức chen vào trong phòng, tiến lên kiểm tra tình trạng của Vụ phó tướng.
Vẫn còn hơi nóng, trên mông chỉ có thể lại tiêm thêm một mũi.
Lấy một chút máu đầu ngón tay, xét nghiệm máu thông thường, tiểu cầu vẫn rất cao, chưa giảm xuống.
Xem ra mình cần phải điều chỉnh lượng thuốc một chút rồi.
Sắc mặt Vụ phó tướng đỏ lên, vài lần có ý muốn nói lại thôi với nàng.
Lãnh Băng Cơ phát giác được, hỏi thẳng: “Vụ phó tướng có chỗ nào không thoải mái à?”.
Vu phó tướng liếc mắt nhìn Lãnh Băng Nguyệt một cái, sau đó lắc đầu.
Lãnh Băng Cơ đứng thẳng dậy: “Vương gia và Trắc phi nương nương nếu có lời gì muốn nói thì xin trở về đi.
Vu tướng quân cần phải nghỉ ngơi”
Lãnh Băng Nguyệt lắc đầu: “Muội muốn ở lại chăm sóc Vu tướng quân, tỷ tỷ vừa mới trở lại phủ, nhất định rất mệt, tỷ tỷ về nghỉ ngơi trước
đi.”
Lãnh Băng Cơ vừa nghe nàng ta nói như vậy, cái trán sắp nổ tung rồi, thật giống như bệnh nhân gấp gáp lang trung chậm chạp.
Nàng cũng rất tò mò, loại tính tính nóng nảy này của Mộ Dung Phong sao có thể nhịn được nhỉ? Lẽ nào đây chính là cái gọi là nhu có thể khắc cương?
“Ngươi xác định người có thể chăm sóc được Vụ phó tướng ư?”
Lãnh Bằng Nguyệt nháy con mắt vô tội: “Cho dù muội có chỗ không hoàn thiện, muội vẫn có thể học mà”.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Lãnh Băng Cơ thu dọn đồ vật này nọ, xoay người đi ra ngoài: “Vậy người tiếp tục ở lại đi, ta đi.
Bây giờ Vu tướng quân muốn đi vệ sinh, phiền Trắc phi nương nương nhanh lên một chút, dù sao bị cho uống ba cốc nước, người bình thường cũng nhịn không nổi”.
Vụ phó tướng là một người thô kệch, bị lúng túng đến độ khuôn mặt đỏ bừng.
Càng không cần nói Lãnh Băng Nguyệt, không cần Lãnh Băng Cơ hạ lệnh đuổi khách lần thứ hai, bản thân nàng ta đã tự giác lui ra ngoài rồi.
Mộ Dung Phong đi đến trong sân, dặn dò binh lính đi vào, binh lính nhanh như chớp chạy đi lấy cái bộ.
Có thể thấy được Vụ phó tướng thực sự là kìm nén quá mức rồi.
Mẹ nó chứ, không có việc gì còn thêm phiền phức.
Lãnh Băng Cơ xoay người trở về Triêu Thiên Khuyết của mình, đầu cũng không quay lại.
Tri Thu ở một bên lên tiếng phụ họa: “Tiểu thư thật lòng thật ý muốn cùng đại tiểu thư qua lại thân thiết, đại tiểu thư không cảm kích