Mộ Dung Phong quả thực quá cảm động, đến mức đôi mắt trợn trừng Lãnh Băng Cơ như muốn bốc lên ngọn lửa thực, vừa lên tiếng, giọng nói vẫn như cũ toát ra cơn lạnh thấu xương, tựa như gió bắc vào trời đông giá rét đêm tháng chạp vậy.
“Bên người bổn vương cho tới bây giờ không hề thiếu đàn bà, không phải loại người nào bổn Vương cũng ham muốn.
Lãnh Băng Cơ, nàng có phải là quá rảnh rỗi sinh chuyện hay không?”.
Lãnh Băng Nguyệt cũng lên tiếng hùa theo: “Tỷ tỷ, tỷ nói chuyện quá hoang đường rồi đấy.
Nếu tỷ muốn thể hiện mình hiền hậu đức độ thì muội khuyên tỷ nên dừng lại đi.
Vương gia vẫn luôn là người chung thủy trong chuyện tình cảm, không lại gần nữ sắc, khắp cả kinh thành ai mà không hay không biết? Tỷ làm như thế, thì con chó con mèo cũng tùy tiện lên giường với Vương gia, tỷ đang muốn phá hư thanh danh của Vương gia, khiến ngài ấy bị người ta giễu cợt đấy”.
Lãnh Băng Cơ xoa xoa mũi, đúng là cái xã hội cổ đại này quá ư là tiêu chuẩn kép, chỉ cho phép quan lớn phóng hỏa, chứ không cho dân đen thắp đèn.
Không muốn chịu trách nhiệm cũng có thể nói năng đường hoàng, cây ngay không sợ chết đứng như thế cơ đấy.
Nàng bày vẽ nghĩ ngợi sâu xa nhìn Lãnh Băng Nguyệt, cười cong cả mi mắt:
“Ta cảm thấy nha đầu Tri Thu này chẳng hề kém cạnh gì với muội muội đâu nhé.
Còn chuyện Vương gia đầy chung thủy yêu đương ấy hả, ôi ôi, Vương phi nương nương chính thất đường hoàng là ta đây ấy vậy mà không biết thật”
Một thôi đã trực tiếp bóc mẽ cả hai người.
Dù sao chuyện thể thiếp vào cửa cùng một lúc khắp Trường An Vương triều cũng chẳng có bao nhiêu tiền lệ.
Tri Thu cúi đầu ở một bên nghe Lãnh Băng Cơ và Lãnh Bằng Nguyệt nói qua lại, đối chọi đến là gay gắt, trong lòng chẳng biết nên thấy thế nào.
Bản thân nàng ta với Lãnh Băng Nguyệt có thể nói là cực kỳ trung thành, toàn tâm toàn ý vì nàng ta mà toan tính, thế mà ai có ngờ, quay đầu nhìn lại, Lãnh Băng Nguyệt đã âm mưu để mình thành thiếp của một tên phó tướng nửa sống nửa chết thế thì cũng thôi, dù sao mối hôn sự này cũng coi như là một ân điển.
Nhưng bây giờ, tình thế vậy mà đảo ngược, Lãnh Băng Nguyệt cắn chặt không chịu buông, hoàn toàn không hề để ý đến tiết hạnh của mình.
Trái lại, người mà mình gây khó dễ năm lần bảy lượt, Lãnh Băng Cơ lại vì nàng ta mà tranh thủ.
Bất kể mục đích của nàng ta là gì thì hôm nay cũng nhân nghĩa hơn nhiều so với Lãnh Bằng Nguyệt.
Tri Thu ngước lên, rồi lại dập đầu thật mạnh:
“Vương phi nương nương, tiểu thư, xin hai người không cần vì nô tỳ mà tranh chấp với nhau như vậy.
Ngàn sai vạn sai, cũng đều là lỗi sai của một mình nô tỳ.
Nô tỳ không nên nhẹ dạ, cả tin người khác.
Hôm nay tiết hạnh đã bị hủy, cả đời chẳng còn ai thèm cưới hỏi nô tỳ nữa, lại còn bị người gièm pha.
Nếu không thôi thì lấy cái chết để cho mình thống khoái vậy.”
“Rầm”, nàng ta bật dậy, quyết tâm muốn đập mạnh đầu vào tường.
Mọi người kinh hoảng hồ lên, chỉ mình Mộ Dung Phong là nhanh tay lẹ mắt, ống tay áo vung lên, người của Tri Thu tức thời nghiêng qua một chút, chệch mất một phần lực.
Dù thế thì đầu vẫn đập mạnh vào tường phát ra tiếng động “âm”, đầu nứt ra, chảy máu.
Tri Thu té xuống đất, cũng may chỉ là mắt hoa lên, bối rối hồi lâu thôi.
Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài:
“Đàn bà, quả là đáng thương quá.
Người sai không phải là mình, nhưng quanh đi quẩn lại, trách nhiệm vẫn để một mình mình gánh vác.
Còn đàn ông ấy, phủi mông một cái, nói mình không liên quan là xong cả”
Mộ Dung Phong biết rõ toan tính của Tri Thu, trong lòng nổi lên lửa giận, lại còn nghe thấy giọng điệu chế nhạo của Lãnh Băng Cơ thì cơn tức tối lại càng điên cuồng hơn, trong con ngươi lóe lên từng luồn tăm tối.
“Nàng chỉ biết mong bổn Vương đi cưới vợ lẽ thôi ư?”
“Mong hay không thì cũng phải chấp nhận sự thật này thôi.
Chẳng lẽ ta không cho Vương gia cưới thiếp vào nhà thì Vương gia không cưới thật à?”
Lãnh Băng Cơ giả vờ bày vẻ ai oán.
“Làm một Vương phi khó khăn quá đi thôi, lúc nào cũng phải lo toan đủ chuyện.
Lần trước ở tướng phủ, Băng Nguyệt rơi xuống nước, quần áo xốc xếch được Vương gia cứu ra, cũng một thân trống trơn.
Chẳng phải lúc ấy Vương gia cũng không chút do dự cầu hôn với cha ta, còn muốn bỏ ta sao?”
“Ta không đồng ý thì nói ta đố kị.
Hôm nay tỳ nữ muội muội cũng theo vết xe đổ, thất thân trong tay Vương gia, ta cũng chỉ có
thể dựa theo quá khứ mà làm, nén đau xót mà vị Vương gia trù tính thôi”.
Mộ Dung Phong chỉ hỏi có một câu mà Lãnh Băng Cơ lại thê thảm khóc than cả nửa ngày trời.
Hơn nữa, lượng tin tức có hơi lớn quá rồi đấy.
Người trong Vương phủ chỉ biết là Vương gia đi qua tướng phủ một chuyến thì quyết tâm muốn kết hôn với nhị tiểu thư nhà tướng phủ làm Vương phi, ai ngờ đâu lại còn có việc như vậy nữa.
Hơn nữa, chủ tớ hai người này, chuyện như ậy, không khỏi khiến người ta… Ôi ôi…
Lãnh Băng Nguyệt dùng tay áo che mặt mình, tức tối phản bác: “Rõ ràng là tỷ đẩy ta xuống hồ, tỷ nói thế là ý gì?”
“Ta đẩy ư?”
Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt:
“Ta