Lãnh Băng Cơ bất lực cười nhẹ một tiếng, cô lấy những hạt cam du axit nitric còn lại ra rồi đặt bên cạnh gối của Lão Thái Quân: “Đây là thuốc cấp cứu tim có hiệu quả nhanh, nếu cảm thấy tim đau không chịu được thì ngậm một viên dưới lưỡi, hiệu quả sẽ rất nhanh”.
Lão Thái Quân hừ nhẹ một tiếng: “Vậy là người đã đuổi lão thái bà của ta đi rồi sao?”
Những loại thuốc cần dùng trong ngày thường, e là trong phủ không có, đợi khi Bằng Cơ về phủ, luyện chế thành đan dược rồi phải người đưa đến đây.
Người cử sử dụng đúng giờ là được.”
Lão Thái Quần liếc nàng ấy một cách hung tợn: “Người khác thì hiểu cái gì chứ? Không sợ bọn chúng cho ta uống nhầm thuốc sao? Ngày mai người đích thân đưa đến đây! Dáng vẻ kiêu ngạo lớn đến như vậy à?”.
Các câu hỏi được diễn ra liên tiếp, khiến Lãnh Băng Cơ có chút mơ hồ.
Nàng ấy còn chưa mở miệng giải thích thì lão Thái Quân đã nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi, xoay mặt vào trong như không muốn quan tâm đến nữa.
Thẩm phu nhân nhẹ nhàng giựt lấy áo của nàng ấy, giọng trầm xuống, nói: “Đây là một nỗi khổ của Lão Thái Quân, mong Vương phi nương nương hiểu cho”
Lúc này Lãnh Băng Cơ mới hiểu được tâm tư của Lão Thái Quân, trong phút chốc, mắt của nàng có chút ướt.
Cũng không biết rốt cuộc nguyên chủ đã tích được phúc đức gì, phạm phải lỗi sai lớn đến như vậy, khiến mặt mũi của hoàng gia mất sạch, mà còn được thái hậu và Lão thái quân bảo vệ đến như vậy, nhất là lão thái quân, như vậy thì càng phiền não hơn nữa.
Đường đường là Phú Quốc Công, muốn có đại phu như thế nào mà chẳng được, hà tất gì cứ phải ra lệnh cho Thẩm Phong Vân đến hoàng cung rồi khiến bản thân vội như lửa thế kia?
Từ lúc tỉnh lại thêm một lần nữa, cả thế giới này như có đầy ác ý với bản thân vậy, không ngừng nghỉ một phút nào.
Ở nơi của Lão thái quần, lần đầu tiên nàng ấy cảm nhận được trái tim ấm áp, nàng cố gắng chịu đựng sự cay rát của cổ họng, gật đầu nói: “Ta lão thái quân, ngày mai cháu dâu sẽ đến thăm người nữa, người nghỉ ngơi cho tốt nhé”
Lão thái quần không lên tiếng, Lãnh Bằng Cơ lặng lẽ đi theo phía sau Thẩm phu nhân rồi ra ngoài, Mộ Dung Phong đợi ở bên.
ngoài đã đợi đến mức mất kiên nhẫn, Thấy hai người bước ra, hắn tiến thẳng đến Thẩm phu nhân, nhanh chóng hỏi: “Ngoại tổ mẫu của ta như thế nào rồi?”.
Thẩm phu nhân lực đầu với dáng vẻ ưu sầu: “Nói thẳng ra là do bà ấy lo lắng chuyện của ngài, vừa nhắc đến là bà ấy lại tức ngực, khó thở, đau tim, buồn đến mức không thở ra hơi.
Hôm nay lại nhìn thấy hai người đứng trước mặt giải thích, bà ấy cũng yên tâm được phân nửa rồi, nhìn có vẻ khoẻ hơn rất nhiều”
Sắc mặt của Mộ Dung Phong trầm xuống, không nói gì nhiều: “Không sao thì tốt rồi.”
Thẩm phu nhân cười đùa: “Cũng may là y thuật của tấn vương phi nương nương tuyệt xảo, ngoại tổ mẫu của ngài rất thích, e là mấy ngày nay phải làm phiền nàng ấy đến đây khám bệnh thường xuyên rồi.
Trên người nàng ấy có vết thương, Lão thái quân đặc biệt dặn dò răng, Phong vương gia phải đối xử với nàng ấy thật tốt.”
Khi Mộ Dung Phong đứng trước mặt trưởng bối, các đường nét trên mặt hắn dịu dàng rất nhiều, không còn lạnh lùng, cứng đơ nữa, khoẻ mắt liếc ngang qua Lãnh Băng Cơ, hé miệng chầm chậm: “Tất nhiên”
Ngay sau đó hạ lệnh cho người vào cung bảo bình an cho Huệ Phi, hai người cao từ rồi rời khỏi nhà sau.
Đến khi bên cạnh không còn người ngoài nữa, Mộ Dung Phong dừng bước lại, nhìn liếc qua Lãnh Băng Cơ với ánh mắt mỉa mai, che giấu sự tức giận: “Khi nãy người đã bón canh mê hồn gì cho ngoại tổ mẫu ta vậy, khiến bọn họ bảo vệ người đến vậy?”
“Vương gia hà tất gì phải giở từng trò trước người này sau người khác như vậy chứ, giả vờ ân ái như vậy, càng thể hiện rõ như ta là người không biết tốt xấu vậy”
“Theo bổn vương biết” Mộ Dung Phong tiến gần một bước, hai mắt sáng rực: “Đại tiểu thư của Tướng phủ không hề biết gì về y thuật cả, càng huống hồ tất cả danh y trong phủ đều đều bó tay.
Rốt cuộc người đang giở trò gì? Và tại sao người lại biết đến Phong Minh Châm đã thất truyền từ lâu?”
“Người khác không biết, không có nghĩa là ta không thể hiểu.
Chắc là Phong vương gia quên rồi, lúc 10 tuổi ta đã chuyển từ thôn quê đến Tướng phủ, trong 10 năm này rốt cuộc ta và mẫu thân, huynh trưởng đã trải qua những chuyện gì, tại mắt của ngài chưa chắc gì điều tra được.
Ngày mai ta vẫn phải đến Quốc Công phủ, nếu ngài không yên tâm, lo sợ ta lấy lòng lão thái quân, có âm mưu với ngài, chỉ cần ngài đi theo ta không rời bước, đừng để ta có cơ hội thực hiện.”
Mộ Dung Phong hừ nhẹ một tiếng lạnh lẽo: “Nếu thật sự không muốn để ngoại tổ mẫu buồn lòng vì ta, người nghĩ ta sẵn lòng kể lại sao? Bổn vương cho người thời gian vài ngày, trước khi bà ấy hồi phục, tạm thời bổn vương sẽ không tính toán với người”
Lãnh Bằng Cơ cười “Hơ hơ”: “Có vẻ như bây giờ Phong vương gia đang cầu xin ta diễn kịch cùng ngài nhỉ, nếu vậy ta mong ngài có thái độ tốt một chút, đừng dùng loại thái độ bố thí cao cao tại thượng này để nói chuyện với ta
“Nực cười, không lẽ đây không người đã dùng hết tâm cơ để cầu xin bổn vương sao? Ngươi mặt dày mày dạn ở lại Phong Vương phủ một ngày cũng là sự thể của bổn vương đối với người đó, hy vọng người có thể tự biết thân phận mình, đừng làm những trò đấu