Lãnh Bằng Cơ sửng sốt, nàng đã từng nghe qua tháp người điên là thứ gì, những người bị giam giữ ở đây đều là những người điên, hơn nữa còn rất hung hãn, giống như viện tâm thần ở hiện đại.
Điểm khác biệt chính là bệnh viện tâm thần sẽ có các bác sĩ, y tá chuyên nghiệp, bệnh nhân vẫn có hy vọng được chữa khỏi.
Còn tháp người điên chính là tự sinh tự diệt, địa ngục trần gian.
Nàng có chút do dự: “Có nhất thiết phải làm không?” Thẩm Phong Vân sắc mặt tối sầm: “Biểu cô Tú Thanh Kỳ gặp chuyện rồi”
Lãnh Băng Cơ đầu óc quay cuồng, ngồi xuống ghế đối diện, nhớ lại người này.
Lần trước khi đến phủ bá tước tham dự lễ mừng thọ của lão phu nhân, người chào hỏi nàng và lão thái quân.
chính là biểu cô Tú Thanh Kỳ của Thẩm Phong Vân, con gái của lão phu nhân.
Lãnh Băng Cơ đầu óc quay cuồng, ngồi xuống ghế đối diện, nhớ lại người này.
Lần trước khi đến phủ bá tước tham dự lễ mừng thọ của lão phu nhân, người chào hỏi nàng và lão thái quần chính là biểu cô Tú Thanh Kỳ của Thẩm Phong Vân, con gái của lão phu nhân.
Nghe nói nàng ta gả vào Hầu phủ làm nhị phu nhân, bất quá cậy nhầm người, vị nhị công tử gọi là cái gì Thạch Minh Trạch, sủng thiếp diệt thê, vì một tiểu nàng nương thông phòng mà không để nàng ấy vào mắt.
Lần trước gặp mặt vẫn tốt, mới qua vài ngày không biết đã xảy ra chuyện gì?
“Không phải là biểu cô Tú Thanh Kỳ vào tháp người điên chứ?” Thẩm Phong Vân buồn bã gật đầu.
“Chỉ vì tên nhị công tử không đáng tiền kia? Sao phải khổ như vậy chứ? Có thể là do u uất lâu ngày dẫn đến trầm cảm? Cái này cũng quá thủ đoạn rồi”
Lãnh Băng Cơ nói với vẻ tiếc nuối.
“ Là Hầu phủ xảy ra chuyện”.
Thẩm Phong Vân nghiêm mặt:
“Tẩu không phải là người ngoài, Phong Vân sẽ không giấu người.
Vài ngày trước tiểu cô Tú Thanh Kỳ giết chết Thế tử gia của Hầu phủ, vì quá kinh hãi nên thần trí không rõ ràng, cả người giống như bị điên”.
Hầu gia vì giữ mặt mũi cho phủ bá tước mới không giao nàng ấy cho quan phủ trị tội mà tống nàng vào tháp người điên.
Sự việc kết thúc nhẹ nhàng như vậy.
Lão phu nhân một mực cưng chiều con gái, nghe được tin này thì đổ bệnh.
Hôm kia ta đưa tổ mẫu đến phủ bá tước thăm hỏi, người phủ bá tước bí mật nói ta nghe chuyện này, ta cảm thấy có chỗ kì lạ, chỉ sợ biểu cô Tú Thanh Kỳ đã sai rồi.
Nhị công tử quý phủ Tề Kinh Vân có mối quan hệ rất tốt với ta và biểu ca, huynh ấy làm ăn ở ngoài kinh, không ở thượng kinh, thân là huynh đệ rút đao tương trợ là chuyện đương nhiên.
Nhưng ta thì không tiện, chỉ có thể lén lút lẻn vào tháp người điên thăm nàng ấy.
Nàng ấy như người điên, nói năng lộn xộn, hoảng loạn la hét khi được hỏi về vụ án.
Lãnh Băng Cơ thì thầm:
“Tạm thời không nói đến việc bệnh của biểu cô có chữa khỏi được hay không.
Người nên biết hiện thần chí của biểu cô Tú Thanh Kỳ mơ hồ, theo luật pháp của Trường An có thể miễn tội.
Giả sử ta chữa khỏi bệnh cho biểu cô, mà biểu cô thực sự đã giết thế tử gia Hầu phủ, tương lại còn giữ được mạng hay không?”.
Vì vậy ta mới tìm tẩu mà không dám tìm người khác.
Biểu cô của ta từ nhỏ đã nhát gan, đừng nói giết người, ngay cả máu cũng không dám nhìn, quan hệ với người hầu phủ cũng không tệ.
Biểu cô không thể vô duyên vô cớ giết đại công tử, phía trong ắt có nội tình.
Giả như thật sự bị ép buộc, có thể minh oan cho biểu cô.
Không sợ Hầu phủ có buông tha hay không, đều có thể đón biểu cô về phủ bá tước dưỡng bệnh, để biểu cô ấy bị nhốt trong tháp người điện thì có khác nào chờ chết”
“Thế tử bị giết như thế nào?” Lãnh Băng Cơ nghi hoặc: “Hôm đó ta có gặp biểu cô Tú Thanh Kỳ, sức trói gà không chặt sao có thể giết một nam tử”
“Nghe nói dùng bình trà đánh chết”.
Nếu là tấn công bất ngờ, bị vật nặng đập vào cũng không thể không có khả năng.
Lãnh Băng Cơ im lặng một hồi:
“Được, chúng ta đến tháp người điên một chuyến, bất quá hy vọng thật sự không nhiều.
Hiểu biết của ta về bệnh tâm thần không nhiều, đây là một phạm trù y học ngoài sự