Trầm Phong Vân nói không đúng, chỉ cần Tú Vân chết thì sẽ không có nhân chứng sống, như vậy cho dù có muốn lật lại vụ án cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Vậy chúng ta phải nhanh chóng chạy đến Vân Phong thái sao?”
Trầm Phong Vân gật đầu: “Bây giờ vào giờ này của thành đã đóng rồi, cho dù người của Hầu Phủ có quay về phủ báo tin thì cũng phải đề đến ngày mai của thành mở, cho nên cũng không cần gấp gáp vội vã làm gì.
Nhưng mà điều khó khăn nhất là chúng ta cần phải điều tra rõ chân tướng sự thật vụ án này trước khi trời sáng.
Nếu không ngày mai Thị Thể Tử bạn quan tài an táng, đến lúc ấy muốn lật lại vụ án thì tình hình cũng rất lớn.
Tôi nghĩ biểu cô Tú Vân chắc chắn có điều khó nói, không muốn cho mọi người biết vụ án này”.
Lãnh Bằng Cơ suy nghĩ một lúc: “Nếu như muốn đề cho biểu cô Tú Vân mở miệng cũng không phải là chuyện khó khăn gì, đúng lúc này ta có một kế hoạch Muốn biết bà ấy điện thật hay giả vờ điện thì chỉ cần thử là biết”.
Ngay sau đó anh ta thầm nói kế hoạch của mình cho hai người họ, quả thật là một cách hay.
Trước khi đi lên xe, Trầm Phong Vân lại hơi do dự một chút: “Biểu tẩu, tẩu không cần ra mặt trong vụ án này đâu, dù sao cho dù có điều tra rõ chân tướng sự việc thì cũng có thể sẽ bị liên lụy và rất có khả năng sẽ đắc tội với Hầu Phủ.
Sự băn khoăn lo lắng của anh ta không phải là không có lý.
Nếu như hung thủ chính là Thị Minh Trạch giống như ba người bọn họ suy đoán, vậy thì sau khi điều tra rõ chân tướng sự việc, Trầm Phong Vân thi hành pháp luật theo lẽ công bằng thì Thị Minh Trạch sẽ phải đền mạng cho Thế Tử Gia đã chết.
Hầu Phủ cũng chỉ có hai công tử này, Hầu Gia chắc chắn không mong cái thân già của mình không nơi nương tựa.
Sau lưng Lãnh Băng Cơ không có chỗ dựa, nếu như đắc tội với Hầu Phủ, đó không phải là một chuyện sáng suốt.
Nàng nghe ý tốt của Trần Lâm Phong: ” Chúng ta đi đến gặp biểu dì Tú Vân trước, sau khi điều tra rõ chân tướng sự việc thì nói tiếp”
Trần Lâm Phong cướp lấy con ngựa của một tên thị vệ: “Ta hiểu rõ đường đi nên cưỡi ngựa đi lên phía trước dẫn đầu, nàng ngồi xe đi”.
.
đam mỹ hài
Thị vệ liếc nhìn tên thị vệ cao lớn, cảm thấy hơi khó xử nhưng không dám không nghe mà ngơ ngác leo lên xe ngựa.
Sau đó mấy người bọn họ cùng nhau lên đường đi đến Vân Phong tháp.
Vân Phong tháp vô cùng yên tĩnh, lúc này nơi đó đã tắt đèn và đứng yên lặng trong màn đêm.
Đứng nhìn từ xa, nơi đó nhìn vô cùng thần bí và đáng sợ.
Trầm Phong Vân muốn đi lên phía trước gõ cánh cửa của bà canh gác, nhưng hắn lại bị Lãnh Băng Cơ giơ tay lên ngăn lại.
“Chỉ là một cái khóa mà thôi, lẽ nào nó cũng có thể làm khó được ngươi sao?”
Tên vị vệ cao lớn không nói gì mà bước lên phía trước hai bước, bàn tay đập xuống thấm sử dụng lực.
Một tiếng “rầm” vang lên, ổ khóa treo trên cánh cửa phát ra tiếng rồi mở ra.
Đơn giản.
mà thô bạo, đây chính là cảm giác này.
Chỉ có chính nhân quân tử như Trầm Phong Vân mới có thể nói những lời vô ích với bà già đó, còn phải chuẩn bị chút tiền.
Mấy người nối đuôi nhau đi vào, lén lút áp sát vào bên trong, cố gắng hết sức để quấy rầy đến những người đang trong giấc ngủ.
Đi đến trước phòng giam giam giữ Tú Vân, người thị vệ cao lớn đó vẫn làm theo cách cũ mà đi lên phía trước, dường như hắn ta chỉ khẽ bóp tay một cái là cái ổ khóa lớn đó mở ra ngay.
Hắn ta liếc nhìn về phía một tên thị vệ làn khác, tên thị vệ lùn ấy rút ra một thanh đao treo ở bên hông, sau đó rón rén đi vào trong phòng giam.
Tú Vân đang nằm cuộn mình trong tấm chăn bông, có lẽ bởi vì bị muỗi đốt nên bà ta ngủ không được ngon giấc.
Vì vậy khi có một thanh đao lạnh lẽo đằng đằng sát khí kề lên cổ bà ta, bà ta lập tức hoảng sợ trợn tròn đôi mắt, định hét toáng lên.
“Đừng lên tiếng, ta là người được Thi công tử phải đến” Tú Vân há hốc miệng, nhưng không hét lên kinh hãi mà chỉ vào bên trong và cuộn tròn mình lại trên gương mặt nở nụ cười quỷ dị: “Thi công tử là ai? Hì hì, hắn ta là ai?”.
Tên thị vệ mặt quỷ lùn dí sát lưỡi đao lên cổ bà ta: “Ngươi không cần giả vờ, Thi công tử nói người đang giả bộ”
Tủ Vân trợn tròn mắt, gương mặt vần điên điên khùng khùng: “Vui quả, vui quả”
“Đúng vậy, vui lắm, bởi vì người sắp mất mạng đến nơi rồi.
Thi công tử nói, chỉ cần người chết thì vụ án này sẽ kết thúc và công tử có thể trở thành Hầu Gia tương lai của Thế Tử Gia Hầu Phủ một cách vô tư lự.
Sau đó công tử sẽ cười người phụ nữ mình yêu làm vợ”.
Có thể thấy thân hình của Tú Vân hơi run lên, trên gương mặt dần toát lên vẻ khó mà tin được.
Sau khi ngần ra một lúc, bà ta vẫn điên điên khùng khùng mà hỏi: “Cưới, cưới ai chứ?”
“Đồ nữ nhân đần độn này, bà đang sợ hay là ngốc nghếch không biết gì vậy? Lẽ nào bà không hiểu kế sách của Thi công tử sao? Có thể nói là một mũi tên trúng hai mục đích,