Lãnh Băng Cơ ưỡn mình vươn vai một cái, hoàn toàn không có ý định đầu khẩu cùng Lãnh Băng Nguyệt
“Ta đường đường là một vương phi, không đến lượt người dạy dỗ.
Nếu như người đến vì lo lắng thì yên tâm, giờ ta đã trở lại rồi, ngươi hãy ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi đi, Còn nếu như người đến để gây sự thì thật ngại quá ta không dư thời gian để chơi với người.
Người có thể trở về Tử Đằng tiểu trúc của người mà làm mưa làm gió, cũng có thể đi gặp vương gia để tố cáo ta, tuỳ ý người.
Nàng quay mặt rời đi.
Lãnh Bằng Nguyệt đã đợi nửa đêm rồi, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ? Thấy Lãnh Băng Cơ chuẩn bị đóng cửa, nàng ta nhanh tay vịn vào cánh cửa.
Lãnh Băng Nguyệt mảy may không quan tâm tiện tay đóng luôn cửa vào, vừa hay làm kẹp trúng ngón tay nàng ta một lực không nhỏ.
“A!” Lãnh Băng Nguyệt thét lên một tiếng thảm thiết, thụt tay lại, ngay lập tức nước mắt giàn dụa: “Sao tỷ có thể làm như thế với muội chứ? Muội chẳng qua là có ý tốt muốn khuyên bảo người vài câu
Phải, bộ dạng một khóc hai treo ba thắt cổ cũ rích này Lãnh Bằng Nguyệt thể h thục mà.
Cho dù bây giờ là đã nửa đêm canh ba nhưng các chủ nhân đều chưa đi nghỉ vì vậy nổ tài luôn phải túc trực chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Đảm nô tài nghe thấy có động tĩnh liền thò đầu vô hóng chuyện.
Triệu ma ma nóng lòng đến nhìn thấy vết thương trên tay Lãnh Băng Nguyệt mà lòng đau như cắt, lệnh cho đám hạ nhân đang hóng hớt bên ngoại.
“Còn ngây ra đó làm gì? Phu nhân bị thương rồi còn không mau đi mời đại phu đến.
Một đám người chỉ đến xem náo nhiệt không màng thế sự.
Kể từ khi hai vị phu nhân này vào phủ, trong phủ đã trở nên náo nhiệt hơn, đến nửa đêm mà vẫn được xem kịch.
Ngay lập tức có người chạy đi mời đại phu.
Lãnh Băng Cơ ấm ức, thân đang mang thai muốn được an tĩnh để nghỉ ngơi cũng không được.
Tiếng khóc lóc inh ỏi không dứt thế này ai mà ngủ cho nổi?
Một động tĩnh lớn như vậy đã làm kinh động Mộ Dung Phong.
“Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hắn có lẽ vừa mới tắm xong, đầu tóc còn ướt sũng, cổ áo chưa cài, tay áo vừa xắn xong, còn chưa mang đai lưng.
Vẫn khuôn mặt lạnh lùng có chút mệt mỏi ấy, hắn trầm giọng hỏi.
Đám đông vội vàng nhường đường, âm thầm trốn ra xa.
Lãnh Bằng Ngọc vừa nhìn thấy hắn liền trở nên ngoan ngoãn, không còn khóc lóc la hét như vừa rồi, yểu yểu điệu điệu, giọng lí nha lí nhí, ỉu xìu như ba ngày chưa được ăn cơm.
“Vậy mà lại kinh động vương gia rồi, xin vương gia thứ tội”.
Ánh mắt Mộ Dung Phong chậm rãi nhìn qua Lãnh Băng Cơ, sau đó cúi đầu liếc nhìn Lãnh Băng Ngọc, một lần nữa nhếch môi lạnh lùng: “Rốt cuộc là xãy ra chuyện gì? Nàng nửa đêm rồi không nghỉ ngơi ở đây làm gì?”
“Chiều nay tỷ tỷ cùng Thẩm thể tử ra ngoài chơi mãi đến lúc nãy mới trở về.
Thiếp trong lòng lo lắng cho sự an toàn của tỷ tỷ, không thể yên tâm nên đã ở đây chờ tỷ tỷ trở về.
Vốn chỉ là tốt bụng quan tâm tỷ tỷ vài câu, rằng bây giờ nàng đã là vương phi nương nương rồi, không nên cùng nam nhân khác không chút kiêng dè, có đem lại không về nhà, thật sự là thất lễ, huỷ hoại thanh danh của vương phủ.
Ai mà biết được.”
“Ai mà ngờ được nương nương không chỉ không nghe mà còn là tổn thương phu nhân nhà ta” Triệu ma ma tiếp tục kể lể.
Mộ Dung Phong nhướn mày, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Phải thế không?” Lãnh Bằng Ngọc nắm lấy bàn tay bị thương của mình tiến về phía Mộ Dung Phong.
“Thiếp biết, Thẩm thế tử cũng là người thân trong gia đình, luôn đối tốt với tỷ tỷ, hai người họ thân mật qua lại cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mà dù sao thì nam nữ có sự khác biệt, để truyền ra ngoài thật sự không hay.”
Lãnh Băng Cơ đứng dưới mái hiên nhà không một lời phản bác.
Kịch bản cũ kỹ đó trong vương phủ này đã xảy ra không phải một hai lần.
Bước tiếp theo Mộ Dung Phong chắc sẽ dùng gia pháp với nàng.
Dưới ánh nến, ánh mắt của Mộ Dung Phong có chút phức tạp, lạnh lẽo, không còn ấm áp như ngày trước.
Thậm chí còn có chút ghét bỏ.
“Nếu nói là người có tâm, người đó chắc chắn là người” Lãnh Băng Nguyệt ngây người, ngẩng mặt lên: “Vương gia, lời chàng vừa nói là có ý gì?”.
Môi Mộ Dung Phong Khẽ cong lên: “Vương Phi chẳng