Đối mặt với lời nói móc của Như Ý, tính tình hơi nóng nảy của Lãnh Băng Cơ liền chịu không nổi nữa rồi.
“Hôn nhân đại sự, chung thân đại sự, đương nhiên phải thận trọng, qua loa không được.
Nếu ngộ nhỡ trao cho không đúng người, thì hối hận không kịp.
Ta nghĩ, công chúa Như Ý nên hiểu rõ mà phải không?”
Như Ý thay đổi sắc mặt, sau đó cười ha hả: “Sợ là làm Phong Vương Phi thất vọng rồi, ta và phò mã gia tình đầu ý hợp, kiêm điệp tình thâm, vẫn thật là không có cảm xúc giống người”
Quay mặt về phía Kim Vũ vẫy vẫy tay, Kim Vũ lập tức ngoan ngoãn đi qua, đứng sau lưng Như Ý, một tay vòng qua eo nàng ta.
Như Ý dựa đầu vào vai Kim Vũ, đưa ngón tay thanh mảnh chọc chọc vào lồng ngực Kim Vũ, giọng điệu nũng nịu: “Bọn họ đang giễu cợt ta, nói xa nói gần chế chàng không đủ thương ta đỏ”
Kim Vũ cười ha hả: “Nàng là bảo bối của ta, thương chính là thương, không phải làm cho người khác nhìn vào, nàng tự mình có thể cảm nhận là được rồi, hà tất phải dư hơi với bọn họ chứ?”
Như ý hất cẳm cao lên, ngữ khí càng thêm uốn éo: “Giả dụ, ta muốn làm cho người khác thấy thì sao?”
Kim Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Như Ý, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu còn đang đợi đó, chúng ta đi thỉnh an mẫu hậu nhé?”
Như Ý đắc ý liếc Lãnh Băng Cơ và Lục Vụ một cái, cuối cùng cũng vừa lòng thỏa ý: “Vậy chúng ta đi thôi” Hai người thân mật bước đi rồi.
Lãnh Băng Cơ ăn một bụng cầu lương ngây ngốc nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, nhất thời có chút thẫn thờ chậm chạp.
Nghe nói, phò mã gia này có Long Dương Chi Hào, căn bản không có một chút hứng thú nào với nữ nhân cả, Như Ý gả đến Kim gia, đến năm năm trời ở góa.
Sao lại, sao tình cảnh này có vẻ không đúng lắm nhỉ?
Khá lắm, hai người này kẻ xướng người họa, chán ngắt méo mó, có thể khiến cho người ta nổi da gà.
So với người vừa tân hôn xong còn ngán hơn.
Nàng kì quái hỏi Lục Vụ: “Kim Vũ đổi tình rồi hả?”
Lục Vụ cũng lắp ba lắp bắp, kinh ngạc dụi mắt: “Không có nhỉ? Nghe nói quan hệ giữa hai người này rất bế tắc, Kim Vũ trước giờ sẽ không chủ động bước vào