Mộ Dung Phong đang bước đi bông dừng lại, cũng không quay đầu.
“Yêu thích không thể là lý do để nàng ta sát hại người khác được.
Nàng ta không thể nhân danh bảo vệ tình yêu, đường đường chính chính làm chuyện tổn hại hành hung.
Nàng muốn gả vào Phong vương phủ, là có thể hết lân này đến lần khác hãm hại Băng Cơ, để dành lấy địa vị? Sau khi nàng ta bị ta lạnh nhạt, lại có thể cùng Phương Phẩm Chi cấu kết với nhau làm việc xấu, sát hại nhiều người đến vậy?
Bổn vương có sai, sai ở chỗ mắt vụng về, lúc trước không có nhìn thấu được lớp ngụy trang của nàng ta, giúp nàng ta như ý nguyện vào được Phong Vương phủ.
Hoàn toàn bởi vì, ta cứ hết lần này đến lần khác tha thứ, bày tỏ rằng ta có thể trả lại sự tự do cho nàng ta, nàng ta hoàn toàn có thể ở cùng với Phương Phẩm Chỉ ở bên nhau.
Nếu không phải là do nàng ta lòng tham không đáy, tất cả mưu đồ, trù tính bổn vương, còn cùng Phương Phẩm Chỉ có thai quay về Phong vương phủ, tự mình hủy đi tiền đồ của bản thân? Cho nên nói, việc nàng ta bị hủy hoại, là do lòng tham của nàng ta, không phải do chúng ta! Mà từ đầu đến cuối, người vô tội nhất chính là đại tỷ của ngươi Lãnh Băng Cơ.
Ai dám động đến một ngón tay của nàng ấy, bổn vương sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!”
Mộ Dung Phong nói tuyệt nhiên không chút khách khí, lời nói như búa tạ, gõ vào trong lòng của Lãnh Thanh Kiêu.
Hắn bị phản bác á khẩu không trả lời được, nói không nên lời.
Hơn nữa câu cuối cùng của Mộ Dung Phong, hàn khí bức người, mang theo khí thế sát phạt lạnh thấu, khiến hắn có tật giật mình, sợ hãi, kìm lòng được phải lùi về phía sau một bước.
Mộ Dung Phong hùng dũng bước ra khỏi Phù Du Các.
Ở phía sau cửa phu xe hồi bẩm: “Dạ thưa, cái người ban nãy ngài phái đi hỏi thăm tin tức đã quay lại, nói đã tìm thấy cái tên gọi là cao nhân nói xằng nói bậy trong Tướng phủ.
Hắn nói, đúng là có một tên sai vặt, trước đó đã tìm đến hắn, cho hắn bạc, sau khi nhắn nhủ hắn vài điều thêu dệt thì đi cùng đến phủ Tướng quân”
Quả nhiên.
Đã nói lúc trước người này giả thần giả