Tuyết Dao đi vào trong, lấy ra hai chum rượu.
Đây là rượu Y Lộ do chính tay nàng ủ dưới gốc cây anh đào phía sau điện.
Đặt hai chum rượu lên bàn, nàng liếc nhìn Dư Niên.
- Huynh một chum ta một chum.
Cầm chum rượu trên tay, Dư Niên xoay xoay một vòng.
Tuy rằng rượu Tuyết Dao ủ không quá xuất sắc nhưng nó đặc biệt.
Dư Niên mở chum rượu, một hơi mà uống nửa bình.
Tuyết Dao theo đó cũng cầm chum rượu của mình uống một ngụm.
- Tuyết Dao rượu Y Lộ muội ủ vẫn ngon như vậy.
- Đa tạ huynh đã quá khen.
Tuyết Dao không có tài ủ rượu chỉ tiện tay làm vài bình Y Lộ để tiếp huynh.
Mong huynh đừng chê cười.
- Sao lại chê cười được chứ.
Ta mong còn không được.
Dư Niên cầm chum rượu lên, một hơi uống sạch.
Trong người y bỗng cảm thấy nóng, đầu choáng váng mà ngã xuống.
Tuyết Dao đang uống chum rượu của mình nhìn thấy Dư Niên gục xuống mà bật cười.
- Lần nào huynh cũng không thể chịu nổi quá hai chum Y Lộ.
Tuyết Dao ra hiệu cho người đưa Dư Niên về.
Nàng lại tiếp tục cầm chum rượu Y Lộ lên mà uống.
- Hết rồi sao ?
Chum rượu được Tuyết Dao uống cạn không còn một giọt.
Nàng chán nản đặt chum rượu xuống bàn và vào trong lấy thêm hai chum nữa.
Tuyết Dao cầm chum rượu trên tay lắc lắc, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Một hơi rồi hai hơi.
Một chum rượu nữa lại cạn.
Nàng nhìn ra phía bên ngoài, là ai đang đi vào.
Khẽ lắc đầu dụi mắt nhìn lại, nàng vẫn không nhận ra đó là ai.
- Công chúa điện hạ hôm nay lại có nhã hứng uống rượu sao ?
Tuyết Dao ngẩng đầu lên nhìn theo hướng giọng nói.
Là..
Liên Vương.
Nàng cau mày đứng lên.
Dường như muốn đánh hắn mà trong người không còn chút sức lực liền ngã vào lòng y.
- Tên khốn nhà ngươi, vì ngươi mà bổn cô nương phải chịu cấm túc thêm...!thêm mười hai ngày.
Tất cả là tại ngươi.
- Công chúa điện hạ có phải người đang hiểu lầm gì không ? Ta đâu có làm gì.
Vẻ mặt Liên Vương uỷ khuất mà nhìn nàng.
Không những không làm gì còn có tâm giúp nàng.
Con mèo nhỏ này ngay cả trong mơ mà cũng muốn mắng y sao ?
- Ta...
Chưa kịp nói hết câu, Tuyết Dao đã ngất xỉu trong vòng tay của Liên Vương.
Y nhìn nàng mà ngao ngán lắc đầu.
Một tay bế nàng lên giường, một tay đắp chăn cho nàng.
Nhìn Tuyết Dao ngoan ngoãn nằm ngủ, Liên Vương liền lập tức chuẩn bị rời đi.
- Đừng đi, ta thực sự...!thực sự rất lạnh.
Nàng đưa tay lên níu Liên Vương lại.
Vẻ mặt làm nũng này lại vô cùng đáng yêu.
- Ta ở đây, sẽ không đi.
Y ngồi xuống bên cạnh nàng, đắp lại chăn cho nàng.
Gương mặt nàng đỏ ửng lên vì rượu.
Liên Vương đưa tay chạm lên vết bớt trên trán nàng.
Tuyết Dao khẽ nhíu mày quay sang chỗ khác.
Một căn phòng, hai con người nhưng lại chỉ có một người suy nghĩ.
Suy nghĩ về nữ nhân mới chỉ gặp vài ngày đã cho y ấn tượng không tồi.
- Liên Vương điện hạ, hoàng thượng cho gọi người.
Bên ngoài, giọng Khai Tử nói vọng vào.
Liên Vương nhìn bàn tay đang nắm chặt tay y mà lưu luyến không nỡ bỏ ra.
Nhưng rồi đến cuối cùng vẫn phải tách đôi tay ấy ra mà đứng lên đi ra ngoài.
Khi đến cửa vẫn không quên quay lại nhìn nàng.
- Đi thôi.
Y đóng cửa lại, quay người cùng Khai Tử đến tẩm điện.
Hoàng thượng đang phê tấu chương, thấy Liên Vương bèn dừng lại.
- Thần bái kiến bệ hạ.
- Liên Vương điện hạ, mời ngồi.
Cung nữ rót trà cho Liên Vương, y đưa tay cầm tách trà nóng mà thưởng thức.
- Liên Vương điện hạ đã quen với Nam Vân chưa ? Có gì không ổn chứ nói với ta.
- Bệ hạ tiếp đón chu đáo, Liên Vương thực sự rất hài lòng.
- Nghe nói điện hạ dạo gần đây điện hạ rất quan tâm Tuyết Dao.
- À Tuyết Dao công chúa xinh đẹp tài giỏi Liên Vương chỉ muốn kết giao bằng hữu vì ở Nam Vân dù gì ta cũng chưa quen ai, tuyệt không có ý khác.
- Ta cũng muốn Tuyết Dao có thêm bằng hữu ta sao lại nghi ngờ ý tốt của điện hạ được.
" Đây là đang nghi ngờ ta sẽ làm hại con mèo nhỏ kia sao ? "
Điện Linh Lan
" Sao đầu bổn cô nương cứ xoay vòng vòng thế này a.
"
Tuyết Dao nhăn nhó nằm trên giường, đôi mắt nặng trĩu không thể mở ra.
- Công chúa, công chúa.
Giọng A Lệ vang lên bên tai nhưng Tuyết Dao lại không thể mở miệng ra đáp lại.
Lần này là uống quá nhiều rồi.
Sáng hôm sau.
- A Lệ, Miên Miên.
- Công chúa người dậy rồi.
A Lệ chạy vào trong phòng nàng.
Miên Miên đằng sau đang mang vào một chén canh giải rượu.
Tuyết Dao khó khăn ngồi dậy, đầu nàng vẫn còn choáng váng.
Nhận lấy chén canh giải rượu, Tuyết Dao uống một ngụm mà nhăn nhó đặt xuống.
- Công chúa người thấy sao rồi ?
- Đầu ta đau muốn chết mất.
Tuyết Dao nằm xuống giường mà lăn qua lăn lại.
Bây giờ mà có thể ra ngoài nàng sẽ chạy đến vườn anh đào phía sau điện mà nằm mặc kệ tất cả.
Bắc Vực Châu
Trong một căn phòng tối ẩn hiện hình bóng của một nam nhân tay bị treo