Công chúa.
- Sao rồi, đã tìm ra chưa ?
- Nô tài vô dụng không thể tìm ra người nào có vết thương ở chân và tay trái cả.
- Không tìm thấy ?
- Công chúa tha tội, là nô tài vô dụng, công chúa tha tội.
Không thể như thế đáng lí ra bị thương nặng như vậy chỉ có thể ở lại trong thị trấn, bên ngoài cũng chỉ có rừng cây không có nơi nào có thể trị thương cho hắn ta.
Chắc chắn là hắn vẫn còn ở thị trấn này.
Nàng phải đích thân đi kiểm tra.
- Ông chủ.
- Cô nương muốn kê thuốc gì đây?
- Ta là người của huyện lệnh phụng mệnh đi tìm hiểu vụ án giết người hàng loạt gần đây.
Mong ông hợp tác.
Cho hỏi từ tối qua tới giờ có người nào bị thương ở chân và tay trái đến chỗ ông không ?
- Cái này theo ta nhớ là không có.
- Ông thử nhớ kĩ lại xem ?
- Thực sự là không có, cô nương thử đi cửa tiệm khác xem sao.
Hiện tại hắn đang bị thương chắc chắn tạm thời sẽ không xuất đầu lộ diện.
Tối qua ta mất dấu hắn là ở con hẻm phía Nam gần khu rừng kia.
Thử đến đó tìm lỡ đâu có manh mối.
Tuyết Dao đi đến con hẻm ngày hôm qua.
Xung quanh đây hầu như không có người dân sinh sống.
Thử đi xung quanh tìm vết máu có thể sẽ bị lưu lại từ hôm qua.
" Đây rồi, chắn chắn là vết máu của hắc y nhân ngày hôm qua đã để lại.
Lần theo dấu vết này nhất định có manh mối.
"
Vết máu này tuy bị đứt quãng và đã bị xoá đi một phần nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hướng của nó.
Tuyết Dao lần theo dấu máu để lại đi đến được trước một hang động.
" Chẳng lẽ hắn ta đang trốn trong này sao ? " Nàng đi vào bên trong , nơi này nhìn sơ qua dường như chỉ là một hang động bỏ hoang.
Đi sâu vào bên trong, lần theo vách đá nàng nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đang được đặt trong một chiếc hòm băng vĩnh cửu.
Người rắn ư ? Nàng muốn đến đó xem.
Đi được vài bước, đằng sau dường như có thứ gì đó lao ra.
Tuyết Dao quay đầu lại.
Là hắc y nhân hôm qua.
Vậy ra đây là nơi ở của hắn sao ?
- Ngươi là ai ? Có quan hệ gì với nữ nhân trong hòm băng và tại sao lại giết người ở huyện Án Nhân ?
Tuyết Dao nhìn hắc y nhân trước mắt.
Hắn ta bị thương ở chân trái, tay trái cũng đang băng bó.
Nhất định là người tối hôm qua.
Không đợi nàng kịp làm gì hắn đã lao về phía nàng cùng ngọn thương sắc nhọn.
Tuyết Dao rút kiếm, đỡ được một thương của hắn.
Vì đã giao đấu ngày hôm qua nên nàng cũng phần nào hiểu được chiêu thức của hắc y nhân này.
Hai bên lại giao chiến với nhau.
Nàng muốn lột xuống chiếc mặt nạ của hắn để xem đó là ai.
Tuyết Dao né sang phải nhẹ nhàng tránh được ngọn thương sắc nhọn đang lao về phía mình, một kiếm chĩa thẳng vào hắn.
Hắc y nhân kia cũng không kém cạnh, hắn nhảy lên né kiếm của nàng, ngọn thương nhằm đến vai nàng mà đánh.
Tuyết Dao hiểu được ý đồ của hắn, định tấn công vào điểm yếu của nàng sao ? Tuyết Dao cười nhẹ quay người đâm một kiếm về phía hắn.
Hắc y nhân đưa ngọn thương lên chắn được một kiếm của nàng.
Hai bên không ai nhường ai.
Bỗng hắn đẩy mạnh nàng ra, một chân quẹt xuống chân nàng.
Tuyết Dao mất thăng bằng mà ngã xuống.
Hắc y nhân thừa cơ hội đạp vào vết thương trên vai nàng.
Tuyết Dao đau đến nhăn nhó dường như không thể chống cự mặc hắn tiếp tục đánh nàng chỉ có thể dùng hết sức để né.
Một lúc sau, dường như mất hết sức lực phản kháng, Tuyết Dao ngất đi.
" Ông trời đây là đang trêu đùa ta sao ? "
Tuyết Dao từ từ mở mắt ra, nàng vẫn còn sống sao ? Vai nàng đau quá.
- Tỉnh rồi sao ?
- Tại sao lại làm vậy ?
- Ta vốn định tha cho cô nhưng cô đã biết quá nhiều.
Hắc y nhân cầm ngọn thương dơ lên phía trước chĩa thẳng vào đôi mắt nàng.
Tuyết Dao bị trói ngồi ở dưới đất.
Nàng sắp phải chết rồi sao ? Nàng vẫn còn nhiều dự định chưa làm, nàng chưa muốn chết a.
- Ta thấy cô thân thủ không tệ cũng không phải người của huyện Án Nhân, tại sao phải nhất quyết đi bắt ta ?
- Đại công chúa Nam Vân Niệm Tuyết Dao.
Ta phụng mệnh đến đây điều tra vụ án của ngươi.
- Đại công chúa Nam Vân sao ? Thân phận có chút đặc biệt.
Nể tình cô đường xá xa xôi đến đây trước khi chết ta sẽ giải đáp hết thắc mắc của cô.
- Tại sao ngươi lại giết hại người của huyện Án Nhân ?
- Tất cả phải kể từ 5 năm trước...
" Năm năm trước ta quen một nữ tử.
Nàng ấy là nữ nhân xinh đẹp nhất ta từng nhìn thấy.
Nàng ấy không như người khác, nàng không chê ta bất tài vô dụng, không ruồng bỏ ta.
Kể từ khi quen nàng ấy cuộc sống của ta mới thực sự tốt đẹp.
Hàng ngày ta đều trốn lên trên này trò chuyện với nàng ấy.
Ngày qua tháng lại, không biết từ bao giờ ta đã đem