Cũng đã xế chiều, Tuyết Dao khẽ mở mắt.
Cơ thể nàng đã bớt nặng nề và mệt mỏi hơn lúc sáng.
Tình trạng của nàng hiện tại đã ổn hơn rất nhiều.
Liên Vương từ bên ngoài cầm chén thuốc vào cho nàng.
Nhìn thấy y, Tuyết Dao lười biếng mà ngồi dậy.
- Công chúa người mau uống thuốc đi.
- Đó là gì vậy ?
- Đây là thuốc thần đặc biệt cho người đi kê, uống vài ngày là sẽ khỏi.
Tuyết Dao nghi ngờ nhìn chén thuốc.
Gương mặt ngốc nghếch của nàng như một đứa trẻ sợ bị đánh.
Liên Vương nhìn biểu cảm của nàng không khỏi bật cười.
- Sẽ không có độc gì đâu, ta sẽ thử trước cho người.
Cầm chén thuốc uống một ngụm nhỏ, Liên Vương đưa mắt nhìn nàng.
Ánh mắt có vài phần ôn nhu thật khiến người ta muốn có được.
Sau khi nhìn thấy y uống Tuyết Dao mới rũ bỏ hết hoài nghi mà cầm lấy chén thuốc đưa lên miệng.
Từng ngụm từng ngụm, thật là đắng.
Đặt bát thuốc cạn không còn một giọt xuống, nàng khẽ nhíu mày nhìn y.
- Người có muốn ra ngoài ngắm hoàng hôn không ?
- Hoàng hôn sao ?
- Đúng vậy , rất đẹp.
Y đỡ tay nàng, dìu nàng ra ngoài, không quên khoác thêm một chiếc áo phòng khi lạnh.
Tuyết Dao ngắm nhìn cảnh vật trước mắt.
Những tia nắng cuối cùng vương lại trên mặt đất, tiếng chim ngừng hót trả lại không gian tĩnh lặng.
Gió cũng thôi xào xạc trên những tán lá.
Một bức tranh tuyệt đẹp vẽ nên hai con người tuyệt sắc giai nhân.
Liên Vương đưa nàng đi dạo.
Từ khi tới Án Nhân nàng chỉ bận lo phá án mà quên đi rằng nơi đây cũng rất đẹp.
Tuyết Dao ngắm nhìn xung quanh, cơ thể thả lỏng nhất có thể.
Thật thoải mái.
- Công chúa điện hạ, người cảm thấy sao rồi ?
- Ta ...
Tuyết Dao nhìn nam tử trước mắt.
Nàng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn.
Tại sao lại ở đây chăm sóc nàng ? Tuyết Dao rất muốn hỏi nhưng lại chẳng thể mở lời.
- Ta ổn.
- Đã muộn rồi chúng ta nên về thôi.
Đến cuối cùng vẫn không thể hỏi, Tuyết Dao chỉ đành gật đầu theo ý Liên Vương.
Lần đầu tiên suốt 17 năm qua cô được một nam nhân lạ chăm sóc tận tình đến vậy.
Sau khi dùng bữa tối nàng được Liên Vương sắc cho một bát thuốc.
Lần này chàng trực tiếp thử trước rồi mới đưa cho Tuyết Dao uống.
- Vương điện hạ A Lệ và Miên Miên...
- Ý công chúa là hai cung nữ thân cận bên cạnh người ?
- Họ sao rồi ?
- Trước khi thần đến đây họ đã bị giam vào đại lao rồi.
Bị giam vào đại lao rồi sao ? Không được nàng phải nhanh chóng quay trở về.
Phụ thân nhất định sẽ trách phạt bọn họ.
Nàng nhất định phải nhanh chóng quay về, đây là lỗi của nàng, chỉ một mình nàng không liên quan đến A Lệ và Miên Miên.
Là do nàng đã hại họ.
- Chúng ta có thể xuất phát về sớm không ?
- Vết thương của công chúa vẫn chưa lành nên ở lại dưỡng thương thì hơn.
- Không được, ngày mai hãy xuất phát về hoàng cung.
Đưa ánh mắt kiên định nhìn Liên Vương, Tuyết Dao một mực không muốn đổi ý.
Không còn cách nào khác, y đàng phải đầu hàng trước nàng.
Liên Vương đi về phòng dọn dẹp đồ, nhắc nhở Khai Tử ngày mai sẽ xuất phát sớm.
Vương điện hạ, đại công chúa hai người đi luôn sao, không ở thêm vài ngày nữa.
- Đa tạ ý tốt của huyện lệnh nhưng Tuyết Dao phải trở về, lần sau nhất định sẽ ghé qua.
- Vậy nô tài cũng không giữ nữa.
Vương điện hạ, đại công chúa lên đường bình an.
- Cáo từ.
Tuyết Dao lưu luyến đưa mắt nhìn Án Nhân lần cuối rồi bước lên kiệu, Liên Vương lên ngựa cùng trở về hoàng cung.
Chặng đường không gần mà cũng chẳng xa.
Nàng muốn mau chóng về hoàng cung, A Lệ và Miên Miên cần nàng.
Nàng tự ý rời cung nhất định đã khiến mẫu thân và phụ thân lo lắng.
...****************...!
- Ra ngoài.
A Lệ và Miên Miên được cai ngục đưa ra ngoài.
Có phải hai người sắp chết rồi không ? Cuối cùng cũng không đợi được công chúa điện hạ về để nói lời từ biệt.
" Từ giờ A Lệ và Miên Miên không thể theo công chúa, công chúa nhất định phải bảo trọng, không được tự ý xuất cung làm hoàng thượng và hoàng hậu lo lắng.
"
Con đường hai người đang đi chẳng phải là dẫn đến tẩm điện của hoàng thượng sao ? Không phải là công chúa điện hạ đã xảy ra chuyện gì nên đích thân hoàng thượng xử trảm hai người chứ.
A Lệ và Miên Miên cúi đầu đi vào.
Cả hai không dám ngẩng đầu lên để nhìn, sợ hãi đứng nép lại gần nhau.
- Công chúa đang bình an trên đường về trở về ta cũng không xét tội của hai ngươi, hãy về điện Linh Lan chờ chủ tử của ngươi quay lại.
- Nô tỳ tạ ân chỉ của bệ hạ.
Tuyết Dao ngồi trong kiệu, khẽ vén tấm màn che lên, khó khăn quay người nhìn cảnh vật bên ngoài.
Bất giác nhìn sang phía nam tử bên ngoài.
Liên Vương vẫn luôn đi theo sát kiệu của nàng.
Đây là loại vẻ đẹp gì mà khiến người ta nhìn vào như muốn chìm