Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 280


trước sau

Chương 280: Ta muốn báo quan

 

Lãnh Băng Cơ nghiến răng nói: “Nàng ta vừa ăn cướp vừa la làng, vậy mà còn kiêu căng ngạo mạn, muốn đi cáo trạng với Huệ phi nương nương để làm lớn chuyện. Ta trong sạch rõ ràng, không hề làm chuyện gì trái với lương tâm, có gì mà phải sợ. Đơn giản thôi, cứ làm lớn chuyện thêm nữa đi”

“Nàng muốn làm thế nào?”

“Báo quan?”

“Báo quan?” Mộ Dung Phong nhíu mày, có chút không đồng ý: “Tình thế không quá có lợi với nàng, nàng làm vậy không phải vác đá nện vào chân mình sao?”

“Cẩm Ngu và Linh bà cũng chỉ về sớm hơn ta có nửa canh giờ mà thôi, trong lúc hoảng hốt, bà ra cái hố này, suy nghĩ chắc chắn còn chưa được chu toàn, vậy thì nhất định có thể tìm ra dấu vết.

 

Nhưng nếu mẫu phi tới phủ, vốn dĩ đã có thành kiến với ta, chẳng chản sẽ không phân trần, không cho ta cơ hội giải thích, tự chứng minh bản thân mình trong sạch. Cho nên ta nhất định phải báo quan. Thuật vu cổ không phải là chuyện nhỏ, mẫu phi không thể võ đoán giải quyết riêng được, ta mới có thể có thời gian đòi lại công bằng cho mình.

 

Ta biết trong lòng chàng còn băn khoăn, cho nên chúng ta không cần tìm ai khác mà tìm Thẩm Phong Vân, hắn có kinh nghiệm xử lý điều tra án tụng, một cái cớ cẩu thả như vậy chắc chắn không thể làm khó được hẳn. Mà phía mẫu phi, cũng sẽ con cháu mình thôi.” Mộ Dung Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Lãnh Băng Cơ nói cũng có lý, so với việc ngậm đắng nuốt cay, không thể không nhận tội thì thà rằng làm rõ ràng mọi chuyện, đưa tất cả ra ánh sáng thì vẫn tốt hơn.

 

Nhanh chóng đưa ra quyết định rồi sai người tới tìm Thẩm Phong Vân.

 

Khi Huệ phi biết tin Cẩm Ngu chịu ấm ức ở Phong vương phủ, lập tức bẩm báo Thái hậu rồi lại hùng hùng hổ hổ dẫn đoàn mênh mông cuồn cuộn tới Phong vương phủ.

 

Đạt Mạt sớm đã nói cho nàng từ đầu tới cuối, lần trước Lãnh Băng Cơ lấy cớ động thai, làm kinh động Thái hậu, khiến bà ta bị răn dạy một trận, mất hết thể diện, cho nên càng thêm nảy sinh thành kiến với Lãnh Băng Cơ, vì vậy không thèm phân trần gì mà xả một tràng uất ức.

 

“Cẩm Ngu ở Phong Vương phủ, là do Phong Vương phủ nợ con bé, con bé có thể tránh xa ra không chọc tới các người.

 

Nhưng là ai tâm địa ác độc như thế, vậy mà lại dùng thuật âm tà đó để đối phó với con bé?

 

Nếu như mắt con bé không nhìn được, thì có vài người sẽ đắc ý đúng không? Có thể một mũi tên trúng hai đích, có thể hủy hoại tiền đồ của Cẩm Ngu, còn có thể đẩy trách nhiệm cho Lãnh Băng Nguyệt. Nếu không phải có thích khách vào.

 

phủ, ông trời có mắt, ta thương Cẩm Ngụ, thì sợ là đôi mắt này có lẽ không còn hy vọng được chữa khỏi” Lãnh Băng Cơ cúi đầu xuống, nghe Huệ phi chỉ cây hòe mà măng cây dâu, nhằm thẳng vào mình, chỉ thiếu nước nói rõ tên họ, phải cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng.

 

Biết ngay là Huệ phi nương nương sẽ không phân trần gì mà đổ hết tội lỗi lên đầu mình mà.

 

Nàng có chút nghỉ ngờ, rốt cuộc Mộ Dung Phong có phải do bà ta thân sinh không? Mẫu thân này đúng là đại công vô tư, đại nghĩa diệt thân đấy.

 

Mộ Dung Phong ngẩng đầu lên, không chút khách khí phản bác: “Mâu phi bây giờ nói mấy lời này vẫn còn quá sớm, chuyện còn chưa được điều tra rõ ràng mà đã võ đoán đẩy tội lên đầu Băng Cơ, không khỏi quá mức qua loa, cẩu thả.

 

“Cái này còn phải điều tra sao? Có cái gì để điều tra?

 

Chẳng là là Cẩm Ngu tự mình làm hại mình? Cũng không thể là người khác đâu? Chỉ cần là người trong vương phủ làm, nàng ta là đương gia chủ mẫu, không quản nổi người, đương nhiên sẽ không tránh khỏi liên quan!”

“Vừa hay, hai ngày trước, khi thợ thủ công thi công ở Triều Thiên Khuyết có đào ra được một thứ. Nhi thần đã hỏi qua Thiên Nhất đạo trưởng, đúng là có người châm ngòi tà thuật quan hệ giữa con và Băng Cơ. Băng Cơ cũng không thể nào tự làm hại mình như vậy được.

 

Như vậy thì chắc chắn trong phủ có người lòng dạ khó lường. Cho nên nhi thần nghĩ chuyện này nhất định phải làm cho ra nhã, tìm ra người đứng phía sau, vì vậy đã sai người báo.

 

quan rt “Cái gì? Báo quan?” Huệ phi sửng sốt: “Làm càn, lẽ nào còn muốn phô trương loại chuyện như thế này cho nhiều người biết sao? Có cái gì đáng tự hào đâu?”

“Chuyện không có gì vẻ vang, nhưng nếu như không điều tra rõ ràng, trong lòng mọi người nghỉ ngờ này kia, làm hỏng quan hệ với nhau, như vậy chẳng phải sẽ khiến người nọ ngư ông đắc lợi sao?”

“Chuyện lớn như vậy, chúng ta tự mình điều tra còn không rõ ràng sao? Hơn nữa, việc này cũng đã rõ ràng rồi! Lát nữa nếu người tới thì đuổi đi cho ta, chuyện này đã có ta làm chủ” Quả nhiên là vậy, Lãnh Băng Cơ cảm thấy may mắn vì bản thân đã tiền trảm hậu tấu, thông báo cho Thẩm Phong Vân trước.

 

Khi đang nói chuyện, sau khi Thẩm Phong Vân dò hỏi qua mọi chuyện với Cẩm Ngu và Linh bà, đi ra Tê Hà Uyển, quỳ xuống hành lễ thỉnh an Huệ phi.

 

Huệ phi thấy là con cháu nhà mình, không phải người ngoài mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Biết cháu trai nhà mình cơ trí nhạy bén, nếu có thể điều tra rõ ràng, ngược lại còn giúp mình có tiếng nói hơn.

 

Bà ta giơ tay ý bảo Thẩm Phong Vân miễn lễ bình thân: “Trước mặt người nhà, không cần khách khí như vậy. Việc này điều tra thế nào rồi?” Thẩm Phong Vân ngẩng đầu lên nói: “Chỉ là một vụ án nhỏ, cô mẫu yên tâm, cứ để Phong Vân lo, chưa tới hai ngày là có thể phá án”

“Xem ngươi chắc chắn như vậy, hẳn là có kết quả “Phong Vân tự khoe khoang một câu, thủ đoạn vu oan này quá vụng về, Phong Vân từng phá nhiều vụ án lớn hơn thế này, chút chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.

 

Đầu tiên, người này ngẫu nhiên sử dụng vải dệt, chỉ thêu đều không phải loại bình thường người dân hay dùng. Cháu đã hỏi qua phủ quản sự, nói đều là do trong phủ thống nhất chọn mua. Cháu sẽ tìm người trong nghề phân biệt xuất xứ, theo dấu vết này để lại thì sẽ dễ dàng tra ra được là tới từ tay ai”

“Tiếp đó, sử dụng thuật phóng la để hãm hại Vương phi nương nương và Vương gia, những mảnh tre trên đó là ở trúc phong thủy trên mộ địa của nhà họ Lãnh. Khi đối phương lấy dùng, người giữ mộ từng tận mắt nhìn thấy. Thời gian này trong phủ có những ai ra vào, hỏi thị vệ canh cửa là có thể biết được, đây là manh mối thứ hai”

“Thứ ba, người này hôm nay mới tùy tiện chôn xuống đất, hai ngày trước Phong Vương gia đã âm thầm phái thị vị bảo vệ an nguy cho quận chúa Cẩm Ngu. Cháu sẽ hỏi từng người một, xem có ai từng ra vào Tê Hà điện hay khôn: “Có có một vài dấu vết khác để lại, cháu nhất định sẽ không phụ lòng cô mẫu, điều tra rõ ràng không tha, đòi lại công bằng cho quận chúa Cẩm Ngu” Cẩm Ngu cũng đi cùng Linh bà ra, nghe thấy Thẩm Phong Vân nói từng lời chuẩn xác, nói có sách mách có chứng, không khỏi cảm thấy kinh hồn khiếp đảm.

 

Cẩm Ngu bắt đầu hối hận, liệu có phải nàng ta tự cho là mình thông minh rồi không? Lãnh Băng Cơ chưa bao giờ nhãn nhịn, chịu đựng bị khinh bỉ, nếu như khiến nàng chịu ấm ức, nhất định sẽ làm ầm ÿ đến long trời lở đất.

 

Nhưng vừa mới trở về từ phủ Duệ vương, nàng ta thật sự không cam lòng cho nên mới lệnh cho Long bà đổi bát tự sinh thần trên đó thành của mình, cắm ngân châm vào rồi vùi lấp vào bồn hoa.

 

Thợ hoa trong phủ sẽ thường xuyên tới xử lý hoa cỏ, bón phân xới đất, con rối này sớm muộn cũng sẽ được đưa ra ánh sáng, hắt một bát nước bẩn lên người Lãnh Băng Cơ.

 

Nhưng không ngờ, Lãnh Băng Cơ lại hành động nhanh như vậy, hôm nay đã làm bung bét mọi chuyện ra, nhất thời khiến nàng ta trở tay không kịp.

 

Nàng ta sờ soạng đi tới trước mặt Huệ phi, ra vẻ ấm ức.

 

nói: “Sợ là có gì đó hiểu lầm trong chuyện này, Cẩm Ngu tin, chuyện này chắc hẳn không có liên quan gì tới Vương phi nương nương đâu”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện