Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 369


trước sau

Chương 369

Cung nhân đứng nghiêm trang thành hai hàng, nhìn thấy nàng bước vào liền quỳ xuống thỉnh an, nàng chỉ có thể từ mình vén rèm cửa cúi đầu bước vào.

Vẫn chưa kịp ngẩng đầu, đột nhiên có một chậu máu chó tươi tạt đến.

Lúc đó nàng không kịp phản ứng, chỉ là theo phản xạ lùi về sau một bước, thả rèm cửa xuống để chắn chậu máu hất tới.

Đứng đằng sau nàng là Nhất Nặc, muốn tiếp tục lùi nhưng không được, vì thế mà vẫn có không ít máu chó hất lên vạt áo trước.

Thật là buồn nôn.

Nàng đơ người ra, không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó, một thanh Hoa Mộc kiếm kèm theo lá bùa màu vàng vẽ một vòng trước mắt nàng, sau đó công kích đến mi tâm của nàng.

Còn kèm theo một giọng nói quở trách, khí tiết chính trực lẫm liệt: “Yêu quái, còn không mau hiện nguyên hình?”

Lãnh Băng Cơ lúc đầu có hơi kinh ngạc nhưng sau đó lại có chút phiền muộn. Không trốn không tránh, dơ tay nắm lấy thân kiếm của Hoa Mộc kiếm, vứt về phía trước, sau đó nhấc chân lên trực tiếp đạp vào ngực của đối phương.

Đối phương không có để một nữ nhân mang thai như nàng vào mắt, vì thế cũng không có đề phòng trước, thế nên bị Lãnh Băng Cơ một cước đá bay, ngã trên mặt đất, bộ dáng nhe răng trợn mắt, còn tự tìm cho bản thân một cái cớ.

“Đạo hạnh quá thâm sâu!”

Lãnh Băng Cơ liếc mất một cái, nhìn thất một đạo sĩ mặt vàng, tóc búi cao hướng lên trời, dưới cằm là bộ râu quai nón dài, như một con chá chép giãy nảy người để đứng lên, sau đó tra Hoa Mộc kiếm vào vỏ để ở sau lưng, bấm tay. Nhìn tư thế này, lại là một phái tiên phong đạo cốt, làm màu làm mẻ, cũng chỉ có như thế.

Nàng lại nâng mắt lên nhìn nốn phía xung quanh, hay thật, trận pháp đủ lớn nha.

Cung nữ, thái giám, thị vệ đứng thành hàng. Huệ Phi ngồi nghiêm trang ở giữa, mắt lạnh nhìn Lãnh Băng Cơ. Linh bà mà mình muốn bắt lại đứng ở đằng sau bà ý, một đôi mắt lạnh lẽo như cá chết nhìn chằm chằm nàng. Nàng đơ người một lát: “Mẫu phi, người như này là có ý gì?”

Huệ Phi đứng dậy nhưng không tiến về phía trước: “Trên người con có tà khí, e là có họa, vì thế Mẫu phi mời cao nhân ẩn thế đến để thay con phá giải.”

Lãnh Băng Cơ đương nhiên ngay lập tức đã hiểu rõ, nhất định là Cẩm Ngu lại ở trước mặt Huệ Phi nói những lời chia rẽ tình cảm.

Bầ bà nhà mình chính là không có não, làm sao cứ bị người khắc dắt mũi đi vậy?

Hôm nay sợ rằng là trúng kế của bọn

họ rồi. Rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước, cố ý tìm cách để dụ nàng tiến cung. Nhìn cái tên đạo sĩ ra vẻ chính trực trước mặt, Lãnh Băng Cơ ít nhiều thì vẫn có chút chột dạ.

Giả dụ, cái người này thật sự giống như đạo sĩ Thiên Nhất, nhìn ra được nàng là mượn xác hoàn hồn, sau đó làm cho nàng hồn bay phách lạc, vậy cái mạng nhỏ này đến đây là hết rồi. Hơn nữa đứa nhỏ trong bụng cũng vì thế mà gặp họa.

Cho dù đạo hàng của ông ta không đủ cao thâm, nhìn không ra, nhưng sau lưng ông ta không phải vẫn có một lão yêu bà sao, ai biết được bà ta sẽ sử dụng chiêu thức bỉ ổi nào cơ chứ? Mặc dù nàng có đem theo Nhất Nặc vào cung, nhưng nàng ấy vẫn còn là một tiểu nha đầu, dám đối đầu với Huệ Phi sao?

Mộ Dung Phong lại không có ở đây, hôm nay nàng không phải là kêu trời, trời không thấu; kêu đất, đất không nghe sao?

Càng họa vô đơn chí hơn đó là, cửa cung điện ầm một tiếng đóng lại rồi. Ai cũng không được vào, ai cũng không ra được, muốn gọi viện binh cũng không có cửa.

Nếu như đã không còn đường lui, vậy thì không lui nữa, xem cuối cùng ai mới là người chiến thắng, vén tay áo lên, đánh một trận là xong!

Lãnh Băng Cơ cười nhẹ, phủi phủi máu chó trên triều phục: “Người quang minh chính đại, tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo, con vừa bước vào cửa đã có một chậu máu chó hất đến, Băng Cơ có thể nhìn ra được mẫu phi là có hiểu lầm đối với Băng Cơ? Con cảm thấy, con dù sao cũng là tức phụ* của người, mẫu phi nghe lời gièm pha của người khác, người cũng không hỏi Băng Cơ, không cho Băng Cơ một cơ hội giải thích, có phải là có chút không ổn không?”

( *Tức phụ: nhi tức)

Huệ Phi cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ngươi mượn xác hoàn hồn, mê hoặc con trai ta, hại nước hại dân, ai bắt được là giết!”

Lãnh Băng Cơ dơ tay lên chỉ vào Linh bà: “Ai nói con là mượn xác hoàn hồn, bà ta sao? Mẫu phi sao có thể tin vào một kẻ sát hại đứa trẻ mới sinh ra, khinh sư diệt tổ?”

“Đây chẳng qua là do Linh bà biết được bí mật của ngươi, vì thế ngươi muốn mượn vào cái cớ này để giết bà ý, ta sẽ tin sao?”

Xem ra, công phu tẩy não của Cẩm Ngu không hề tầm thường nha.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện