Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 826


trước sau

Chương 826

Bà tử lập tức để chút điểm tâm xuống: “Sắp xong rồi, xong rồi. Một lát nữa lão nô lại xoa thêm chút son phấn, nhất định để cho nhị tiểu thư xinh đẹp vẻ vang lên đường”

Lãnh Thanh Kiêu liếc mắt nhìn gương mặt của Lãnh Băng Nguyệt, cũng không làm khó dễ và trách mắng bà tử, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Vậy thì phiền người rồi. Thuở bình sinh nhị tỷ của ta thích đẹp nhất, nhất định phải trang điểm cho nàng ấy thật xinh đẹp đấy”

Bà tử vội vàng lên tiếng đáp lại: “Công tử yên tâm, lão nô nhất định sẽ dốc hết khả năng”

Lãnh Thanh Kiêu liếc nhìn bà ta một cái thật sâu, rồi xoay người rời đi. Lúc bà tử bên cạnh dùng khửu tay chọc chọc bà ta, thấp giọng nói: “Cho ngươi lắm miệng, may mà nhị công tử nhân hậu, không so đo tính toán với ngươi.”

Bà tử nhiều chuyện bĩu môi một cái: “Nhân hậu cái gì, chẳng qua chỉ là một kẻ không được cưng chiều ở trong phủ, biết đã hết hy vọng, mang theo cái đuôi làm người mà thôi. Người quên lúc còn nhỏ hắn ta hung hăng ngang ngược thế nào rồi sao? Tiểu tử quản sự gia kia chỉ mới nói sai một câu, thiếu chút nữa đã bị hắn ta bóp chết. Đến giờ nhìn thấy hắn ta còn đi đường vòng đấy”

“Một hài tử, tình cảnh không dễ dàng, Duẫn bà tử, người vẫn nên nói chuyện giữ đức đi”

“Ngươi còn xem hắn ta là hài tử ư? Hắn nhiều mưu ma chước quỷ lắm. Người nhìn xem một năm nay ở Hình bộ hẳn lăn lộn thuận buồm xuôi gió, ỷ vào quyền thế của tướng gia, được một đống người tâng bốc, cũng biết không đơn giản”

Lãnh Thanh Kiều thính tại, bóng lưng hơi cứng đờ, nắm đấm siết chặt thu vào trong tay áo, cũng không so đo, tiếp tục bước đi.

Phía trước chính là mộ chôn quần áo và di vật của Lãnh Băng Cơ, nhốt Lãnh Băng Nguyệt năm năm.

Mọi người đều nói Lãnh Bằng Nguyệt là bị trừng phạt đúng tội, đã có rất nhiều sinh mạng chết dưới tay nàng ta.

Bề ngoài hắn thờ ơ lãnh đạm

đối với nàng ta, dáng vẻ ghét ác như cừu, vạch rõ ranh giới, nhưng sau lưng hắn vẫn lén lút tới đây rất nhiều lần, thăm hỏi Lãnh Băng Nguyệt, đưa thức ăn cho nàng ta. Đồng thời cũng nhìn thấy tất cả hoàn cảnh bi thảm của nàng ta trong những năm qua ở trong mắt.

Lúc đó, ấn tượng của hắn đối với Lãnh Băng Cơ dừng lại ở trên ly trà sữa nàng làm cho mình, ngọt lịm, còn mang theo hương vị sữa nồng đậm. Hắn rất thích, cũng rất nhớ.

Có một lần từng cảm thấy nàng chính là tỷ tỷ, người thân của mình.

Lãnh Băng Nguyệt nói đi nói lại với hắn rằng, là Lãnh Băng Cơ hại di nương của mình bị đưa đi đày ra biến quan. Lãnh Băng Cơ độc ác nham hiểm cỡ nào, không từ thủ đoạn ra sao, Lãnh Băng Cơ chết chưa hết tội, không đáng được thương cảm.

Hắn đã sớm từ bỏ việc đọc sách đi thi lấy công danh, tiến vào Hình bộ, âm thầm tìm mọi cách lấy được tin tức của Kim Thị, thư từ qua lại.

Mặc dù Kim Thị có tướng phủ và Thượng thư phủ chăm sóc, nhưng vẫn khổ không nói nổi, trong thư tràn đầy oán than.

Kim Nhị cũng nói cho hắn biết, ban đầu Kim Thị đi đày, vốn dĩ có thể không cần đi tới biên cương, là Phong vương phủ hạ mệnh lệnh, biếm bà ta đi tới cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi đó.

Hắn vẫn luôn vướng mắc ở trong mâu thuẫn như vậy, không biết đến tột cùng ai nói mới là thật, rốt cuộc mình nên nghe lời của ai.

Đôi mắt và lỗ tai, hắn tận mắt nhìn thấy đám người Lãnh Bằng Nguyệt, Kim Nhị xúi giục, một mực tính toán tranh giành.

Hôm nay Lãnh Băng Nguyệt dùng phương pháp dứt khoát như vậy, kết thúc mâu thuẫn này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện