Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 831


trước sau

Chương 831

Lãnh Bằng Cờ chớp chớp mắt: “Ngươi vì lợi ích của bản thân mà khơi mào chiến tranh giữa hai nước, khiến không biết bao nhiêu binh sĩ phải bỏ mạng, nhiều thành trì của Nam Chiểu thất thủ, phải thần phục Trường An mới có thể bảo vệ được cuộc sống bình yên của con dân Nam. Chiếu và vương vị này. Na Dạ Bạch, làm sao ngươi có thể không mảy may hối hận như vậy?

Đối mặt với lời chỉ trích của Lãnh Băng Cơ, Na Dạ Bạch không chút để tâm: “Giang sơn Nam Chiếu là nhà của ta, chỉ khi Na Dạ Bạch ta an toàn ta mới có thể bảo vệ bọn họ, giữ vững giang sơn. Mọi hy sinh đều không có gì không xứng đáng.

Na Dạ Bạch không hề che đậy sự thật rằng hắn hành động vì lợi ích bản thân, cảm thấy hy sinh Nam Chiều cũng là chuyện đương nhiên.

Lãnh Băng Cơ cảm thấy mình và hắn ta không còn gì để nói, để lại dược đủ dùng trong hai ngày, dặn dò các bước chuẩn bị sau đó đứng dậy rời đi.

Ở lại thêm sợ rằng không thể cứu người, sợ rằng nàng sẽ không nhịn được mà giết người mất.

Na Dạ Bạch này thật sự có chút gợi đòn.

Hai ngày về sau, sứ thần Nam chiếu vào kinh.

Hoàng để thiết yến đón tiếp sứ thần trong điện Minh Đức.

Nội dung hoà đàm đã được thương nghị thỏa đáng khi thượng triều, rao giá trên trời, trả tiền tại chỗ, nhiệm vụ được giao cho lãnh tướng Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Bằng Cơ không biết mình có tài đức gì mà Hoàng để lại nhớ đến nàng như vậy. Tổng hợp lại, thứ duy nhất mình có thể nói đến có lẽ là khả năng giả ngu. Cho nên lần thương lượng này có vỗ bàn, chỉ thẳng vào mặt người ta mà chửi, nửa bước cũng không chịu nhường thì tám chín phần cũng là do thói xấu của bản thân.

Cũng không biết sứ giả Nam Chiếu phái tới lần này là ai, nếu là loại người mặt dày vô sỉ như Na Dạ Bạch thì với tình tình nóng như lửa của mình sẽ không cần phải diễn kịch, chắc chắn sẽ nghĩ sao làm vậy.

Sau khi sứ thần vào kinh, đầu tiên sẽ đến Kim điện để bái kiến hoàng đế, mở mang một chút kiến thức

về phong thái của nước Trường An hùng mạnh, còn có thần thương khẩu chiến, nói trắng ra thì là ra oai phủ đầu.

Sau khi bãi triều, Hoàng đế mới có thể di giá đến Minh Đức điện, thiết yên đón tiếp sứ thần ở đây. Sắp xếp như vậy cũng không tệ, vừa ân cần lại không thiếu uy nghiêm, vừa đấm vừa xoa.

Tuy nói rằng Băng Cơ nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp nhưng triều đình không phải là nơi nàng muốn đến là đến, muốn đi là đi, hơn nữa, lão gia tử còn cố ý mang tiểu Vân triệt đến nên tất nhiên nàng trực tiếp đi đến điện Minh Đức.

Tiểu Vân Triệt vừa vào cũng đã bị Thái hậu để mắt đến, sai Hỉ Công Công đến giải đi.

Đi được nửa đường, Lãnh Băng Cơ gặp một người quen cũ. Người đó ở quá xa nên chỉ có thể phấn khích vẫy tay với nàng, không dám lớn tiếng ồn ào mà chầm chậm chạy về phía nàng.

Đến khi nàng ấy đến gần, Lãnh Băng Cơ mới nhận ra, hóa ra là Hạo Vương Phi Lãnh Minh Nguyệt, tam muội của nàng.

So với năm năm trước, Lãnh Minh Nguyệt cũng không có gì thay đổi, tuy tóc đã vấn lên trông có chút trưởng thành nhưng ở nơi mi tâm vẫn mang vẻ sắc bén không hề thu liễm.

Sau khi Lãnh Băng Cơ hội kinh vẫn chưa gặp được Minh Nguyệt, chỉ được nghe qua lời của Sở Nhược Hề mà thôi. Sau khi Lãnh Minh Nguyệt vào phủ Hạo Vương thì rất hòa hợp với Hạo Vương phi, Hạo Vương cũng đối xử rất tốt với nàng ấy, ngày lễ ngày tết đều sẽ chuẩn bị quà, cùng Lãnh Minh Nguyệt về tướng phủ thăm cha mẹ.

Hơn nữa Hạo Vương có tấm lòng nhân đức, lại là người thông thái, học nhiều hiểu rộng, Lãnh tướng cũng rất hài lòng với con rể như vậy. Tiết di nương cũng nhờ con gái mà nhận được đãi ngộ không tệ, tuy vẫn chỉ là thiếp như cũ, quyền gia chủ cũng bị Sở Nhược Hề chiếm đi những địa vị của bà ta ở tướng phủ vẫn vô cùng vững chắc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện