Chương 30 - Qua Đêm Cùng Vương Gia - Tình Cảm - Đam Mỹ
Đêm khuya, bên ngoài gió vẫn thổi từng hồi lạnh lẽo. Ánh sao lấp lánh trên bầu trời lúc sáng lúc tối, khiến bầu trời đêm nay thật diệu kì. Một mảng đen kịt, mảng xanh lam mờ tối điểm vài chấm sáng nhỏ.
Đôi mắt mèo nàng ngắm nhìn qua ô cửa sổ. Ngắm lâu rồi cũng chán nàng bước lại định tắt bớt chiếc đèn dầu để lên giường chìm vào giấc ngủ. Cảm giác lòng chẳng bình yên cứ nôn nao, nhớ nhung bâng quơ thật khó chịu. Những cảm giác mơ hồ đôi lúc hiện ra trong tâm trí.Bất chợt bên ngoài có tiếng động khiến nàng giật bắn mình. Tay thu lại đứng bất động trong không gian rộng lớn. Từ sau vụ bắt cóc ấy, cơ thể và tâm hồn nàng nhạy cảm hơn. Không biết nàng đứng đó qua bao lâu...
Cửa mở hắn bước vào người phảng phất mùi rượu. Gương mặt vẫn che chiếc mặt nạ màu bạc. Đôi mắt sắc lạnh và khuôn miệng không biết cười.
"Vương Phi. Nàng chưa ngủ sao?"
Giật mình nàng đứng đó nhìn hắn. Miệng khẽ thì thào "Vương Gia..."
Không khí có phần căng thẳng. Cơ thể nàng trở nên căng cứng. Suy nghĩ lung tung lại ùa về...
"Khuya thế này rồi hắn đến đây làm gì?"
Đôi tay nắm chặt có phần run rẩy. Ánh mắt tránh nhìn thẳng vào mặt hắn cứ thế nàng đứng đó trong im lặng.
"Nàng tính thức cả đêm sao? Nhanh tắt đèn đi ngủ."
Nói rồi hắn bước lại phía giường cởi y phục rườm rà trên người xuống. Ánh mắt liếc nhìn nàng. Vẻ mặt tự tin nơi khách điếm chẳng còn thay vào đó là cảm giác run rẩy bất an của nàng hiện rõ. Hắn im lặng không nói gì vờ như cởi y phục. Miệng hối thúc.
"Còn không nhanh lên."
Cảm xúc của nàng lúc này hỗn lọan. Rõ ràng nàng rất sợ, sợ phải làm gì đó với tên Vương Gia kia nhưng rõ ràng nàng là Vương Phi chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra. "Nàng làm sao thế này... Tự nhiên, có cảm giác có lỗi với một người nào đó. Chiết tiệt..." Miệng nàng thổi tắt chiếc đèn trong đêm tối. Khẽ bước nhẹ nhàng về phía giường...
"Vương Gia. Người có cần cởi mặt nạ ra cho dễ chịu không?"
Miệng phát ra những lời run run. Tay chân run rẩy không thoải mái bước lại gần chiếc giường nơi hắn ngồi ở đó.
"Không cần. Ngủ thôi."
Đêm ấy, hắn và nàng cùng nằm trên một chiếc giường và đơn giản chỉ là ngủ thôi. Sau một hồi khép nép sợ hãi thì nàng cũng đã chìm vào giấc ngủ. Tay chân vẫn loạn xạ không yên vị. Ôm ấp, sờ mó lung tung, khiến mắt hắn mở trân trối trong đêm nhìn cái con người này với vẻ mặt không thể diễn tả thành lời.
Một canh giời trước, ngồi trong thư phòng chợt bỗng nhiên hắn ta nhớ đến nàng. Cái cảm giác tuyệt vọng lúc ở trong rừng của nàng. Nỗi sợ lúc ở khách điếm, sự ngơ ngác trước lời nói của người đàn bà kia cùng ánh nhìn ghét bỏ của Lệ Thanh dành cho nàng khiến lòng hắn có cảm giác gì đó khó hiểu. Có lẽ, cảm thấy tội nghiệp... Sau một lúc xoay xoay chiếc quạt giấy trên tay, hắn bỏ nó xuống lấy một ít rượu vấy bẩn lên quần áo và bước đi ra ngoài...
Nhìn dáng nữ nhân này ngủ ngon lành. Chắc nàng chẳng còn sợ hãi nữa... Cảm xúc con người đúng là khó hiểu. Mâu thuẫn trong lòng hắn về nàng luôn đối chọi nhau. Nàng với những lời đồn không mấy tốt đẹp, nàng của quá khứ với những hành động xấu xa vì bản thân và lợi ích, toan tính. Nhưng nàng trước mặt hắn lúc này hoàn toàn như một con người khác... Đầu óc hắn mơ hồ không hiểu chính mình. Hắn nghĩ mình yêu thương chung tình với Lệ Thanh. Tuy nhiên, ngày nhìn thấy Lệ Thanh tim hắn trống rỗng, cùng cảm giác thất vọng xuất hiện khi bắt gặp ánh mắt đầy sát khí kia.
"Đó có phải tình cảm yêu đương không? Hay chỉ là ngộ nhận."
Hắn khẽ thở dài trong đêm. Bên cạnh là một nữ nhân có vẻ vô tình đang say ngủ. Đêm dài cứ thế mà trôi qua...
Có lẽ lòng hắn không an tâm khi nữ nhân này ngủ một mình. Nàng rất sợ, sẽ thức giấc trong đêm... Những lời nói trong lòng hắn hiện lên. Lúc này, tâm trí hắn như có hai con người đang tranh cãi rất phiền não và đau đầu... Lý trí với con tim chẳng biết bên nào thắng. Chỉ biết rằng, sau phút giây dằn vặt, bồn chồn ấy hắn đã có mặt ở Mai Phương Cung hay còn gọi là Nam Phương Cung. Với địa vị Vương Gia chủ nhân của Vương Phủ thì muốn tùy tiện làm gì chả được.Thế nên, lấy cớ Vương Gia thân phận phu quân đến để cho nàng ta có bạn là một lý do hết sức hợp lý. Chỉ là, ánh mắt đôi tay run run của nàng khi nhìn Vương Gia chẳng giống với ánh nhìn tên hộ vệ vô danh kia, là ghen... Trong lòng nàng cũng chẳng biết được hai con người này là một. Chỉ là... có lẽ nào hắn có chút rung cảm với nàng. Tâm trí hắn âm trầm suy đoán chẳng thể nào chợp mắt.
Gần sáng hắn thiếp đi một lúc. Chiếc mặt nạ vẫn còn trên mặt... Ánh bình minh chiếu xuyên qua ô cửa. Đôi mắt mèo mở to nhìn thấy nam nhân nằm bên cạnh vẫn trong bộ đồ ngủ màu trắng. Có lẽ, đêm qua mọi việc vẫn yên bình không có thứ gì đó vượt qua ngoài giới hạn... Có gì đó không đúng, nàng nhìn lại tay chân mình có phần không đúng lắm. Vội vội nhẹ nhàng rút hết tứ chi lộn xộn kia lại.
"Ôi. Mẹ ơi... Rõ ràng đêm qua đã cố phân chia ranh giới..."
Tay nàng nhẹ nhẹ rút khỏi người hắn. Chân cũng buông xuống không gác nữa. Nhẹ nhẹ ngồi dậy. Cái nhẹ nhẹ của nàng cũng khiến hắn thức giấc, ngồi dậy. Mắt mơ màng vờ hỏi nàng những câu vô nghĩa.
"Sao ta lại ở đây? Đêm qua ta say?"
Những lời nói tỉnh veo của hắn khiến nàng khó hiểu. Mắt nàng liếc qua liếc lại. Tự hỏi:"Không chỉ dung mạo bị hủy mà não cũng bị úng nước mất tiêu rồi sao." Nàng vờ vẻ dịu dàng dạ vâng. Để khiến hắn vui lòng mà bớt sinh phiền phức.
"Đêm qua là người có chút rượu trong người. Để ta đi lấy áo cho người..."
Nói rồi nàng lui một qua một bên, khi quần