Chương 4
Đêm Tân Hôn
Kiệu hoa dừng trước phủ, không gian yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi vi vu bên tai. Một phút yên lặng trôi qua, Trương ma ma người quản gia già trong phủ bước ra đi tới vén màn kiệu hoa. Bà ta nắm tay dẫn tân nương đi vào trong, Vân Nhi bước theo vừa đảo mắt nhìn ngó xung quanh.
Nàng ta ngạc nhiên: "Đây mà là thành hôn sao? Không đèn hoa, không khăn đỏ, không có lấy một bóng người?"
Nam Phương đội một chiếc khăn che kín mặt nên cũng không biết bên ngoài như thế nào? Chân bước đi lòng nặng trĩu. Bước chân cao chân thấp theo sau lưng người kia.
Bỗng nàng va vào người phía trước, người phụ nữ ấy dừng lại từ bao giờ. Bàn tay thô ráp, nhăn nheo hằn lên dấu vết của tuổi già lúc này đã buông tay nàng ra. Giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ:
"Vương Phi đây là phòng tân nương, xin người hãy ngồi đây chờ đợi Vương gia."
Nói rồi bà bước ra ngoài đóng cửa lại, "két" tiếng động cho nàng biết cửa đã đóng.
Giờ đây, chỉ có cô một thân một mình trong gian phòng này, không gian tĩnh lặng, tim nàng đập mạnh liên hồi. Cảm giác lo lắng xen lẫn sợ hãi. Nàng nắm chặt hai tay để tự trấn an mình. "Vân Nhi giờ này cũng không biết ở nơi đâu? Người thân duy nhất của nàng ở đây là Vân Nhi." Thế nên, lúc này nghĩ đến nàng ta là chuyện hết sức bình thường.
"Có lẽ, sau này, trong đời bạn, bạn học đã từng bên nhau đều mỗi người một nơi. Người thân, đồng nghiệp... một số người định trước sẽ trở thành khách qua đường trong cuộc đời bạn. Thậm chí... có vài người sẽ không còn cơ hội gặp mặt trong nửa đời còn lại của bạn."
Nghĩ vậy, lòng nàng dịu đi vài phần, nàng thở dài nhắm mắt lại... Cứ thế, thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Cũng chẳng biết qua bao lâu, nàng ngồi đó tưởng chừng như hóa đá như nhân vật trong chuyện: "Hòn vọng phu chờ chồng" thì cửa phòng khẽ có tiếng động.
"Giật hết con mẹ nó hồn. Đang viết mà cũng mất hồn theo bả luôn à."
Nam Phương mở mắt hai tay nắm chặt, tim như rơi ra khỏi lồng ngực. Âm thanh phía trước truyền đến tai nàng:
"Hoa thơm, hoa đẹp, hoa vẫn tàn.
Tình nặng, tình sâu, tình vẫn tan.
Rượu đắng, rượu cay, rượu vẫn hết.
Người hứa người thề người vẫn quên..."
Tiếng bước chân đi vào, mùi rượu nồng nặc... Nam Phương trong lòng hoang mang tột độ, tim đập thình thịch.
"Thật nhức đầu mà! Đàn ông trên đời này ai cũng mê tửu, mê sắc sao? Sâu rượu mỗi thời mỗi khác nhau." Nghĩ thôi đã thấy rùng mình, cảm giác bất an bủa vây.
Nàng ta, người sống ở một thế giới vô cùng hiện đại. Chuyện người lớn xyz nàng ta cũng biết, cũng có kiến thức về giới tính. Rượu bia, say xỉn nàng cũng từng trải qua, mẫu người thích cô đơn, cô độc không tin vào đàn ông. Nên chuyện yêu hay có người yêu là vô cùng khó.
"Một tên nát rượu, xấu xí, độc ác, người trên danh nghĩa là phu quân nàng một cách hợp pháp... Sẽ làm gì mình lúc này?"
Nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn và sợ hãi. Đôi tay nắm chặt, cố vỗ về để trấn an mình bình tĩnh.
Nàng thầm nghĩ: "Tên Vương Gia điên khùng không có trong truyền thuyết này! Lẽ nào hắn không những xấu, tàn ác mà còn có những sở thích quái dị. Đêm tân hôn uống rượu làm thơ.. Dù nàng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết nhưng chưa thấy có một tên nam nhân nào quái gỡ như vậy. Nếu như vì tình mà bi lụy, thật yếu đuối, chẳng đàn ông chút nào! Đã qua rồi, con người dù sao cũng phải cầm được... buông được."
Lòng mải suy nghĩ, bỗng dưng đập vào mắt nàng là một đôi con ngươi đen láy, hai mắt mở to nhìn chằm chằm. Gương mặt đã được che khuất chỉ lộ ra đôi môi anh tuấn và đôi mắt sắc lạnh. Ánh mắt hắn sáng rực, lộ ra một cỗ khí phách thâm trầm, trong mắt là kiêu ngạo và tự tin mà
Hết chương 4.
Còn nữa.
Phú Trên Mây.