Cô gái nhỏ nhắn tên Lam Ly đang ngồi bó gối một góc phòng, ôm chân mình khóc nức nở.1
"Sao cuộc đời của tôi lại trớ trêu như thế chứ, chắc kiếp trước tôi tạo quá nhiều nghiệp nên bây giờ phải trả dần chăng.
Nhưng có cần phải hành hạ tôi tàn nhẫn đến thế không, tôi chỉ muốn làm một người bình thường và được sống trong hạnh phúc thôi mà, nó khó đến vậy sao?" Lam Ly thút thít, khóc đến sưng cả mắt, rồi lại tự oán trách bản thân nhưng lại không bao giờ trách mắng người khác, cô luôn mềm lòng như vậy.1
…
Hôm nay, là một ngày vô cùng quan trọng đối với cô, ngày mà cô rời xa vòng tay bố mẹ, bước vào cuộc hôn nhân với người mình yêu.
Cô cảm thấy rất hồi hộp và mong chờ.
Yêu nhau cũng được 5 năm,
còn ba năm yêu xa do anh phải đi du học bên Mỹ.
Nhưng Lam Ly vẫn đợi, vì anh chính là tia sáng duy nhất của cô.
"Anh đi rồi sẽ về, chỉ ba năm thôi, em chờ được mà đúng không?" Anh áp tay Lam Ly vào mặt mình, âu yếm nói.1
"Ừm, em sẽ chờ anh mà, yêu nhau cũng được 5 năm rồi chẳng lẽ có ba năm em lại chờ không nổi, anh ngốc quá" Cô dịu dàng nói, không quên trách cứ anh.
"Thôi máy bay đến rồi anh đi đây, yêu em" Nhẹ hôn vào trán cô rồi rời xách vali rời đi.
"Khi về anh nhất định sẽ cho em cái đám cưới có một không hai, chờ anh nhé" Thấy cô quyến luyến, anh liền không nỡ mà nói thêm.
"Đã bảo là sẽ chờ rồi mà" Cô cười hì hì cóc đầu anh.
Đợi anh về thì hai người sẽ lấy nhau, cô muốn rời xa ngôi nhà này, nơi đã để lại cho cô rất nhiều đau thương, nơi mẹ cô đã tần tảo chăm lo, lãng phí cả tuổi thanh xuân tươi đẹp, để giờ đây lại có một người phụ nữ khác đến, độc chiếm hết tất thảy những gì mà bà ấy tạo nên.
Cô muốn tình yêu thương, cô muốn được hạnh phúc.
Nhưng trớ trêu thay cô lại bắt gặp cảnh chồng tương lai của mình đang làm chuyện không nên làm với chính người em gái mà mình hết mực yêu thương, ngay trong chính khách sạn mà cô sẽ tổ chức hôn lễ.
Cô là con gái trưởng, mẹ cô thì mất sớm do bệnh tật hành hạ đến héo mòn khi còn đang ở tuổi xuân sắc.
Bố cô cũng đau lòng nhưng chỉ được một năm thì người bố đáng kính ấy đã dẫn người phụ nữ khác về, bảo từ nay về sau bà ấy sẽ là mẹ cô.
Lam Ly tuy không muốn nhưng cô nghĩ mình không thể ở mãi bên cạnh chăm sóc cho bố được, bố cũng nên có người ở bên cạnh tâm sự cho đỡ cô đơn khi tuổi đã xế chiều.
Tự trách mình không nên ích kỉ như vậy.
Cô miễn cưỡng đồng ý, nhưng được vài hôm thì bố đã dẫn về thêm một cô gái nhỏ tên Xuân Hiên, nhỏ hơn cô hai tuổi, bảo là em gái của cô và là con của bà mẹ kế kia, mong cả hai sẽ sống hoà thuận.
Khi nghe tin này, cô như sét đánh ngang tai, em gái, con bà ta?
Vậy là bố đã cắm sừng mẹ cô từ khi cưới bà về được ba năm, khi đó Lam Ly mới được 2 tuổi.1
"Bố, gì ấy là ai vậy?!!" Lam Ly ngây thơ hỏi.1
"Sau này bà ấy sẽ là mẹ con có thể thay ta chăm sóc con trong những ngày đi công tác.." Bố nhìn cô lúng túng, gượng gạo cười.1
Gia đình cô thuộc dạng có tiền mà tiền nay là do ông ngoại tặng mẹ làm của hồi môn nhưng bị bố độc chiếm đem cho bà mẹ kế.
Gia đình bố thì khổ cực nhưng chỉ vì một nụ cười đã khiến cho cô thiên kim nhà giàu đem lòng thương nhớ.
Lam Ly vẫn không hiểu nỗi tại sao bố lại làm chuyện có lỗi với mẹ trong khi bà ấy rất đẹp, lại giàu có biết bao nhiêu người muốn cưới về làm vợ, cho dù đã có con rồi đi chăng nữa.
Lam Ly sống chung với bà mẹ kế và con bà ta, cô luôn bị ức hiếp bắt nạt và thậm chí là đánh đập.
Bà ta đuổi hết đám người hầu, rồi bắt cô làm những công việc của họ.
Bố cô biết nhưng lại làm ngơ, trong căn nhà đấy cô như người vô hình.
Thành tích học tập của cô lúc nào cũng đứng đầu trường, còn em cô thì luôn xếp hạng chót.
Nhưng cô không nhận được một lời khen nào từ bố cả, họ chỉ quan tâm đến cô con gái út bé bỏng của họ mà thôi.
Khi Xuân Hiên có kết quả điểm số, thì cô ta được nâng lên từ hạng thấp nhất trường đến đứng hạng 50 thì họ lại tổ chức tiệc ăn mừng, tặng quà và ngợi khen đủ thứ.
Còn cô như được tạo nên để làm vật trang trí.1
"Bố con cũng muốn có một chiếc xe chạy đi học"
"Thôi, con cứ đi bộ đi, rèn luyện sức khỏe luôn cũng tốt"1
"Nhưng.." Lam Ly thì thầm.
"Xuân Hiên, con muốn có gì nào, cứ nói ta tặng cho con tất" Bố lại quay qua yêu chiều nói với con gái út.
"Thôi con không cần gì đâu, bố cứ mua xe cho chị đi ạ"
"Sao thế được, bố bảo sẽ mua cho con mà, thích gì thì cứ nói đi, đừng quan tâm đến chị con" Bà mẹ kế đỏng đảnh lên tiếng.
"Vậy bố mua cho con chiếc xe đi ạ, con cũng muốn được chạy đi học.."
"Được chứ, ngày mai bố sẽ dẫn con đi mua" Cả ba cười đùa vui vẻ như một gia đình thật sự, còn cô thì như đồ thừa.1
Xuân Hiên trước mặt cô thì luôn ngoan hiền, sau lưng lại đi nói xấu cô với mọi người, còn vô oan giá họa cho cô lấy cắp đồ rồi đi mách lẻo với mẹ kế.
Lam Ly biết nhưng cô vẫn im lặng chịu trận vì cô rất thương người em này.
Lam Ly tự cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Lên đại học, cô không còn làm những công việc mà bà mẹ kế giao nữa bởi vì bà ta muốn cô học nhanh rồi tự lập kiếm tiền, không muốn cô làm phiền đến cuộc sống của bọn họ.
Và cô cũng muốn rời khỏi nơi địa ngục đấy lâu lắm rồi.
Khi cô đang học đại học năm nhất thì quen được một anh khóa trên năm hai.
Hai người nói chuyện rất hợp nhau sau một tháng tìm hiểu thì cả hai chính thức hẹn hò.
Gia đình anh ta rất giàu, anh là con trưởng nên rất được yêu thương, ba mẹ lại dễ tính.
Học giỏi, đẹp trai, nhà lại giàu khiến bao