Mở mắt ra, đầu óc choáng váng, cô cố gắng hít thở, vì nơi này dần như không có không khí.
Tay chân Lam Ly bủn rủn, cảm giác không còn tí sức lực, cứ như cơ thể này không còn là của cô nữa rồi, cảm giác nhẹ bâng.
Hai tay bị trói lại, siết chặt như muốn cắt chúng ra, toàn thân treo trên một cái cây cột bằng gỗ dài, eo bị buộc chặt vào thân cột bằng dây thừng có thể hằn lại dấu.
Tay thì bị treo lên trần nhà, chân cũng bị cột bằng dây xích.
Chỉ cần cử động một chút thì nó lại càng siết chặt, khiến cô đau đớn như muốn chết đi sống lại.
"Này, ngươi là ai tại sao lại bắt ta, bọn ta chỉ đi vô tình đi ngang qua, người đời có câu không biết không có tội, hà cớ gì lại muốn động đến bọn ta" Lam Ly nhìn xung quanh thấy một người phụ nữ trong bóng đen, ngồi quay lưng lại với mình, tay mài dao tạo nên những âm thanh chói tai trong căn hầm tối.
"Ngươi đến từ thế giới nào đừng tưởng ta không biết, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn" Tay vẫn mài dao nhưng miệng thì phát ra những tiếng nói đều đều, ngọt ngào, có thể mê hoặc người đối diện chỉ trong một nốt nhạc.
Còn về phần Lam Ly thì trợn trừng mắt nhìn bóng lưng bà ta, không nói nên lời.
Chuyện cô đến từ thế giới khác chỉ mình cô biết.
Cô chưa từng nói điều này với bất kì ai, sao bà ta lại biết.
Cô muốn mở miệng nói nhưng lại không thốt ra được từ nào.
Cả người cô run run, hoang mang lẫn sợ hãi cứ dồn dập trong tâm trí cô.
"Đừng nhìn ta bằng ánh đó" Giọng nói ấy lại vang lên nhưng lần này chất giọng đã thay đổi hoàn toàn, nó như kiểu ma mị, trầm trầm, rất gần tuy bà ta đang ở xa chỗ cô, cứ như đang thều thào bên tai vậy, cô bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
"Bà là ai sao lại bắt ta, không thù không oán cớ sao lại làm vậy" Lam Ly ra sức giãy giụa nhưng càng làm lại càng đau cô đành đứng im chịu trận, nếu không cô sẽ bị nó siết đến chết mất.
"Ta là ai không quan trọng, nếu muốn sống sót thì ngoan ngoãn phục tùng và làm theo mệnh lệnh của ta đi" Bà ta dần dần quay đầu về phía cô, cô mở mắt to hết cỡ, cô rất sợ ma từ nhỏ đến lớn đã vậy, nhiều lần còn bị con của vợ kế hù dọa.1
Thân bà ta vẫn giữ nguyên, nhưng đầu lại có thể xoay 180°, quay ra phía sau nhìn cô, Lam Ly như chết chân tại chỗ, không tin vào mắt mình, không ngờ sau 23 năm cuộc đời đây là lần đầu tiên cô gặp ma.
Cô muốn xỉu đến nơi rồi nhưng không được đành chấn định bản thân bình tĩnh.
"B..bà muốn ta phục tùng một con quỷ máu lạnh như bà sao, hư, mơ đi.
Ta thà chết chứ không làm việc cho bà, hại nước hại dân" Lam Ly kiên định nói, tuy sợ thì sợ nhưng cô đã chết một lần rồi, chết lần nữa cũng không mất mát gì.
"Ngươi muốn chết thế sao, được ta sẽ cho đám người kia chết cùng ngươi để bầu bạn.
Thế nào, ta tốt bụng lắm đúng không, haha.." Tiếng cười ma mị phát ra, cứ như cô đang xem phim chiếu rạp vậy chân thực đến từng chi tiết.
Xíu nữa thì cô quên béng mất đám người của Cao Hàn, không biết họ thế nào rồi.
Không được, hắn có ơn với cô, cô không thể để liên lụy hắn được.
"Bà nói thử xem ta phải làm gì cho bà, nếu nằm trong tầm với ta sẽ làm, còn không thì cứ mặc bà chém giết" Tương kế tụ kế trước đã, mọi chuyện tính sau.
"Ngươi cũng có quyền ra điều kiện với ta à?!"
"Không thì thôi, bà cứ giết hết đi, ta không cản" Cô bình thản nói.
"Hừ, giúp ta giết vua và hoàng hậu nước Tam Thiên, ta sẽ tha cho các ngươi" Bà ta đứng lên, ở trong bóng tối từ từ đi lại phía cô.
Khi nhìn thấy cô chỉ biết há hốc mồm, phải công nhận bà ta rất đẹp, đẹp đến mê người.
Nhưng lại bị hủy dung, nửa khuôn mặt bị gạch rất nhiều nhát dao, nhát nào cũng rất sâu, con mắt bên đó cũng bị hủy hoại nặng nề cho dù là thần y tài giỏi hơn người cũng không thể nào chữa được.
Tại sao bà ấy lại bị như vậy, sao lại muốn cô giết vua và hoàng hậu Tam Thiên lại không phải là người khác.1
"Nếu ta đồng ý thì ta được gì?!" Cô là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, tùy vào những thứ mà cô nhận được, nếu nó đủ sức hấp dẫn cô, thì cho dù có trả cái giá như nào cô cũng sẽ làm.
"Oh, vậy ngươi muốn gì, nếu không muốn dùng lưỡi nữa thì cứ ra yêu cầu quá đáng vào, ta không ngại xử ngươi đâu" Bà ta kề dao vào mặt cô vỗ nhẹ.
"Bà bình tĩnh nào, ta đã nói gì đâu?" Cô cười trừ.
"Hửm, được, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý, thế nào, được rồi chứ?!" Bà ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.
"Vậy nếu ta từ chối thì sao?!" Cô giương đôi mắt chán đời nhìn bà ta.
Vốn dĩ cô là người chỉ quan tâm đến mục đích của bản thân, còn những kẻ khác chỉ là coi là con cờ trong mắt cô mà thôi, kể cả việc gả cho hắn cũng chỉ là có ích về sau.
Lam Ly cô hoàn toàn có thể giúp bà ta nhưng cái giá đó chẳng đủ để cô phải liều mạng.
Cô không ngoan hiền, dễ bắt nạt như người ta thường thấy đâu.
"Ta làm gì cũng cần phải có lí do, ta không làm việc bừa bãi" Gương mặt không tí cảm xúc của cô quay lại rồi.
Dù gì cô cũng có thần kiếm trong tay thì sao phải sợ, có thể giết bà ta bất cứ lúc nào nhưng mọi chuyện đều có khúc mắt.
Không phải vô duyên vô cớ bà ta muốn làm vậy, chắc chắn có ẩn khúc gì đó ẩn sau những điều này.
"Oh, xem ra ngươi cũng mạnh miệng đấy, nhưng ngươi nghĩ mình xứng đáng nghe câu chuyện của ta hay sao, hừ" Bà ta quay lưng đi, dáng người mảnh khảnh nhìn vào không ai nghĩ bà là một con quỷ tàn độc cả.
Một lúc lâu sau liền quay lại, trên tay cầm một cây roi dài, đừng nói bà ta định đánh cô đấy chứ, hừm, đúng vậy.
Cô đoán đúng rồi.
Cây roi được giơ lên cao rồi lại quất xuống thân người của cô.
Những cơn đau bắt đầu dồn dập, tiếng roi vang lên càng ngày càng lớn.
Máu cũng bắt đầu chảy, nhưng cô vẫn một mực im lặng, cố chịu cơn đau thấu xương này.
Tại sao cô lại không dùng thần kiếm, vì cô không biết cách gọi, lần trước búng tay một cái là ra còn lần này tay chân đều bị trói chặt không thể làm gì được.
Nhưng đâu ai biết là cô muốn vậy, chỉ khi người ta tức giận sẽ trút hết những gì giấu kín ra, khi đó cô sẽ biết bí mật cả bà ta thôi.
Tiếng roi vang lên.
/chát, chát/
"Hừ, ngươi nghĩ mình là ai mà dám chống đối ta, chưa ai dám làm vậy với ta bao giờ, ngoài mụ già ngươi là người thứ hai dám làm vậy, không dạy dỗ ngươi không được" Miệng nói tay làm, ánh mắt bà ta giờ chỉ còn tròng trắng, long lên sòng sọc.
Cô giả vờ sợ hãi, sợ đến mức muốn đi về gặp ông bà luôn rồi.
"Đ..đừng đánh nữa, AAAA" Kiếp trước cô cũng từng thực tập làm diễn viên bây giờ cũng có cơ hội dùng đến.
Cô yếu ớt lên tiếng.
Tiếng thét đáng thương của cô vang vọng trong căn hầm tối.
"B..bà mạnh như vậy sao không tự đi mà giết, l..lại bắt ta đi làm gì, aaa" Nghe đến đây bà ta bỗng dừng tay, nhưng rồi tiếng