Lam Ly được Đào Liên dẫn ra khỏi căn hầm.
Đi ra ngoài thì thấy đám người của Cao Hàn đang chia nhau đi tìm cô khắp nơi.
Làm cô cảm động không nói nên lời, bỗng có một người lên tiếng.
"Khi nãy đưa chìa khoá của chiếc gươm chứa độc cho vương phi giữ, vậy mà vương phi đi cũng không chịu để lại, hại chúng ta phải đi kiếm người mệt muốn chết" Vừa nghe xong nụ cười trên môi Lam Ly tắt hắn, ánh mắt hình viên đạn phóng đến người kia.1
Đào Liên đứng bên cạnh vỗ vai an ủi cô, cố gắng nén cười để không phát ra thành tiếng.
Đôi mắt hâm doạ ấy từ từ chuyển sang nàng.
Rồi hừ một tiếng.
Tiếng động dù rất nhỏ nhưng Cao Hàn vẫn nghe được, liền quay lưng lại.
Thấy Lam Ly, hắn chạy ngay đến chỗ cô.
Lo lắng xoay cô vòng vòng, làm Lam Ly muốn tăng xông.
Vẻ mặt hắn vẫn một màu, lạnh như băng, không cảm xúc.
Chuyên chú nhìn khắp người xem cô có bị thương không.
"Này này, được rồi.
Ta không sao, ngươi mau dừng lại ngay, ta chóng mặt sắp xỉu rồi đây này" Lam Ly bất lực lên tiếng, quan tâm người ta ai lại đi dùng vẻ mặt đó cơ chứ, tổn thương thật sự.
"Nãy giờ nàng đi đâu, có bị thương chỗ nào không, ngoan ngoãn đứng yên cho ta xem nào?!" Bây giờ hắn mới chịu lên tiếng, khuôn mặt biểu lộ sự lo lắng, cô thầm nghĩ bộ người này bị chậm biểu đạt cảm xúc hả trời, chắc vậy rồi cô đoán sao có thể sai được.
"Ngươi cứ xoay ta như thế mà bảo đứng yên, đứng yên kiểu gì??!!"
"Ừm vậy à?" Cao Hàn ngây thơ đáp.
"Ngươi còn ở đó mà ừm vậy à, ta chưa chết cũng bị ngươi xoay tới chết đấy, hừ" Lam Ly tức giận phun một tràng, ngước mặt lên nhìn hắn chửi mà mỏi cổ thấy mồ, người gì cao thế không biết.
"Thôi mà, ta xin lỗi, là ta không tốt, nàng đừng giận ta nữa" Hắn không hiểu vì sao cô giận nhưng vẫn xin lỗi.
"Hừ, tạm tha thứ" Thấy hắn như thế sao cô nỡ giận đành làm giá xíu.
"E hèm, nè nè muốn giận dỗi nhau thì đi chỗ nào không có người rồi muốn làm gì thì làm chứ ở đây ai cũng một mình, đơn côi lẻ bóng, nhìn mà đau tim" Đào Liên lên tiếng nói ra nỗi lòng của những người ở đây.
Ai cũng giả mù giả điếc làm như không biết gì.
"Thấy chưa, làm như hạnh phúc lắm vậy?!" Lam Ly tự nhiên chút giận qua Cao Hàn, trừng mắt, đánh nhẹ vào tay người ta một cái.
Còn hắn chỉ cười nhẹ, bất lực nhìn cô.
"Các ngươi tìm gì mà ngó nghiêng ngó dọc thế?!" Cao Hàn thấy mọi người cứ nhìn đi đâu thì liền hỏi.
"À, không có gì đâu, vương gia đừng quan tâm, chúng tôi đang ngắm trăng, ngắm sao ý mà" Lưu tướng quân nhanh chóng lên tiếng giải vây cho mọi người.
Nhưng hiện tại đang là buổi sáng thì trăng với sao đâu mà ngắm.
Lam Ly với hắn thấy lạ bèn cùng nhau nhìn lên trời.
Quả thực trên đấy không có gì, ngoài những tia nắng muốn lột da ra thì chẳng thấy gì cả.
"Thôi thôi, mau đi đến kinh thành của chúng nào đừng làm mất thời gian nữa" Đào Liên lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ngươi là ai?" Bây giờ Cao Hàn mới chú ý đến nàng.
"À, tỷ ấy là người đã cứu ta đó, từ nay về sau sẽ là tỷ tỷ của ta" Lam Ly nói dối không chớp mắt, sợ hắn sẽ tra rõ sự việc thì sẽ không tốt cho cô chút nào.
"Được, tỷ tỷ của nàng cũng là tỷ tỷ của ta"
"Được rồi, chúng ta mau đi thôi, không nên chậm trễ" Hắn cùng cô lên ngựa ngồi, đoàn người cùng xuất phát đến thành Tam Thiên.
Còn về phần tên tướng quân của địch đã bị một con hổ đói ăn tươi nuốt sống.
Ác giả ác báo.
…
Sau một khoảng thời gian thì cuối cùng cũng đến trước cổng thành của chúng.
Hắn định cho người lên phá cổng thì Đào Liên cưỡi ngựa đến vỗ vai hắn nói.
"Đệ đừng làm tốn thể lực của binh sĩ, chuyện này cứ giao ta là được, thù này không trả ta không bảo Đào Liên" Tay đặt trên vai hắn nhưng lại hướng đến cổng thành Tam Thiên với đôi mắt căm thù, cùng uất hận.
Còn hắn chỉ lẳng lặng quan sát, đăm chiêu nhìn nàng.
Lam Ly thì ngồi ngay ngắn trong lòng hắn chờ xem kịch hay.
Tay nàng dơ lên, để hai ngón vào miệng tạo ra tiếng huýt sáo.
Từ đâu những con hổ gầm gừ đi đến bên nàng.
Chỉ chờ lệnh sẽ xông lên.
"Lên" Nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, chúng liền nhào lên đâm nát cổng thành, tiếng kêu của chúa tể sơn lâm làm muôn thú sợ hãi, cả những tên lính của địch cũng vậy.
Đám người canh giữ cổng ra sức ngăn lại nhưng chúng không phải đối thủ của hổ.
Mấy tên sợ, muốn cứu lấy mạng sống nhỏ bé của mình thì chạy bán sống bán chết.
Còn những tên yêu nước thì cố gắng dùng thân hình nhỏ bé của mình muốn địch lại hổ, nhưng kết cục lại bị ăn sống, không còn một mẫu xương.
Cao Hàn thấy thời cơ đã đến bèng kêu binh lính xông lên, đánh nhanh thắng nhanh.
"Chỉ giết địch, đừng làm hại đến người vô tội, nếu ta biết ai phạm sai lầm thì ta sẽ đích thân tiễn người đó xuống gặp ông bà của mình sớm một chút" Cô buông lời hăm dọa các binh sĩ.
Ai cũng biết cô một mình đã giết được hàng vạn quân địch, nghe cô nói thế ai dám không nghe, họ chưa muốn chết đâu.
"Đúng là vương phi của ta có khác vừa xinh đẹp lại nhân từ, ta rất vui khi lấy được nàng làm thê tử" Lại là màn sặc mùi thính đến từ vị trí vương gia của chúng ta,