Hắn dẫm đạp lên thân thể của tên thích khách, đâm thẳng một nhát vào tim.
Tên đó chết ngay tại chỗ.
…
Một canh giờ trước.
Tiếng kiếm va chạm vào nhau, tiếng la hét của những người thua cuộc.
Hắn một nhát đâm xuyên tim địch, không thì cứa đứt mạch máu của chúng từ từ.
Đám thích khách này chỉ có vỏn vẹn hơn vài chục tên một mình hắn cũng có thể xử lý.
Có vài tên bị bắt sống.
Bọn chúng đã ngậm thuốc độc từ trước, chưa kịp nói đã cắn trúng thuốc mà chết bất đắc kỳ tử.
…
Hiện tại..
Hắn nhìn xung quanh thấy không có người mai phục sẵn, mới yên tâm đi đến chỗ Lam Ly đang đứng.
"Nàng có sao không có bị thương chỗ nào không?" Hắn rút kinh nghiệm lần trước không xoay cô vòng vòng nữa mà trực tiếp dùng tay mình để kiểm tra khắp người cô.
"Này, này tên biến thái lưu manh kia, sao ngươi dám sàm sỡ ta hả.
Mau bỏ cái tay ngươi ra khỏi người ta, nhanh" Cô mất bình tĩnh hét lên, lần đầu tiên trong cuộc đời bị sàm sỡ, cô tức đến mức chỉ muốn đánh hắn một trận tả tơi mà thôi.1
"Ta chỉ muốn xem xem nàng có bị thương không thôi, ta thật sự không có ý đó đâu" Hắn nghe cô nói liền dơ hai tay lên cao, đầu hàng trước số phận.
Miệng không ngừng giải thích mong cô đừng hiểu lầm.
"Ngươi chỉ cần hỏi ta là được rồi, cơ thể của ta, ta tự biết mình có bị thương hay không, không cần phiền vương gia tự mình kiểm tra như vậy!!" Nói rồi cô khoanh tay tay trước ngực giận dỗi, quay đầu đi.
"Được được, là lỗi của ta, ta không nên mạo phạm nàng.
Tùy nàng xử phạt" Hắn hạ mình nịnh nọt mong cô bớt giận.
"Để ta suy nghĩ thêm nên phạt ngươi như nào mới đúng" Cô do dự giữa việc tra tấn hắn bằng roi, cung tên hay kiếm hoặc cũng có thể tra tấn hắn trên giường quả là một ý hay.
Nghĩ đến đây cô bắt đầu thấy ngại.
"Được, vậy khi nào nàng nghĩ ra cách trừng phạt ta thì cứ nói, bổn vương tình nguyện bị phạt" Hắn vòng tay ôm eo cô, tựa cằm vào vai, nhẹ nhàng thủ thỉ làm cô muốn đổ đứ đừ nhưng vẫn làm giá.
Còn phía bên này đám binh sĩ lại được dịp nhìn thấy vương gia và vương phi của mình tình tứ mà lòng cảm thấy đau như cắt, tự thương xót cho số phận hẩm hiu của mình, tự hứa với lòng khi nào về nhất định sẽ xin phụ thân mẫu thân cho lấy vợ sớm.
Chứ gặp cảnh này hoài lại thấy tủi thân.
Lưu tướng quân nhìn cảnh này mà ngứa cả mắt, người ta cũng đã hơn bốn mươi nhưng vẫn còn đẹp trai lắm nhưng tiếc thay vợ ông bỏ đi theo người khác để lại cho ông một người con gái suốt ngày chỉ toàn học kiếm với cưỡi ngựa làm ông phiền lòng muốn chết.
Ông là tướng quân tài ba lại bị vợ bỏ nói ra sẽ bị người khác chê cười nhưng ông không ngại điều đó.
Ông với bà ấy lấy nhau cũng vì bị hai bên gia đình ép buộc.
Đã là liên hôn thì không có tình yêu, hai người đã giao ước rõ ràng nếu một trong hai tìm được người có thể khiến con tim mình đập lệch nhịp vì họ thì hai người sẽ hưu nhau đường ai nấy đi, người đó cũng không ngại lấy bà cho dù đã có một đời chồng và một cô con gái.
Cho đến hiện tại cả ba vẫn là bạn tốt cùng nhau chăm sóc đứa con gái nhỏ và hai người đấy cũng có với nhau một hai tiểu thiếu gia khôi ngô lanh lợi, hoạt bát.
Còn ông thì vẫn chưa tìm được nửa kia của mình, đến con gái ông cũng sốt ruột muốn tìm nương tử cho cha.
Bởi vậy khi nhìn Lam Ly với Cao Hàn đang tình chàng ý thiếp thì Lưu tướng quân rất muốn đi lại mà đánh nhau với hắn và nói rằng Hai người đừng cứ suốt ngày tình cảm như thế nữa, ở đây vẫn có nhiều người chưa chưa có chủ.
Mong hai người đừng cứ như thế mãi chúng tôi cũng biết buồn nhưng vì phận tướng quân thấp kém sao có thể đấu lại một vương gia tài giỏi xuất chúng, ông chỉ có thể đành ngậm ngùi đi điều tra lai lịch của đâm thích khách để quên đi sự tổn thương sâu sắc này.
"Tất cả mau nhìn xem đây là kí hiệu của ám vệ hoàng tộc" Lưu tướng quân hốt hoảng lên tiếng.
"Chẳng lẽ hoàng qu.." Ông nhìn về phía Cao Hàn đang ôm cô hỏi han đủ thứ mà lòng như lửa đốt.
"Không phải cô ta đâu, chúng là người