Khi nãy cả hai định đi cưỡi ngựa săn bắn thì ngoài trời mây đen kéo tới mưa xối xả.
Làm hại cô cất công soạn đồ bây giờ lại phải ở nhà.
Lam Ly buồn bã ngồi trong đình nhỏ ngắm mưa rơi, hắn thấy thế liền đội mưa chạy lại chỗ cô, nhẹ nhàng khoác chiếc áo lông cho Lam Ly vì sợ cô bị cảm.1
Cô quay qua nhìn hắn cười hiền.
Bảo hắn ngồi xuống bâng quơ nói về chuyện đời.
Cả hai trò chuyện rất vui vẻ cho đến khi cô nói về quyền hạn tự do khi lấy hắn.
"Này, chúng ta giao ước đi" Tay cô chống cằm nói.
"Giao ước? nàng cứ nói thử xem, nếu được ta sẽ đồng ý."
"Ta đồng ý gả cho ngươi nhưng quyền tự do vẫn nằm ở ta.
Ta có quyền ở bên cạnh bất kỳ ai mà ta muốn và ngươi cũng thế"
"Nàng muốn nuôi nam sủng?!!" Tay hắn cuộn thành nắm đấm, cố gắng bình tĩnh.
"Cũng muốn nhưng.."
Hắn đập mạnh tay xuống bàn tức giận bỏ đi, làm Lam Ly hoang mang không biết chuyện gì.
Cô chỉ muốn nói là nuôi cũng được nhưng ta không biết nó là gì thì hắn đã giận dữ quay người bỏ đi.
Cô nhìn bóng lưng hắn rời đi thầm cười khinh bỉ, rồi lại quay ra ngắm mưa tiếp không thèm quan tâm nữa.
Cứ chật vật sống mãi trong tính cách ngây thơ, hiền lành này cô đã mệt lắm rồi.
Đành quay về ngủ một lúc vậy.
Lam Ly đội mưa cùng người hầu quay về biệt viện.
Cô đặc tấm thân ướt sũng, mệt mỏi xuống giường.
Chưa được bao lâu thì cô đã ngủ say.
Chìm vào trong giấc mơ đầy ma mị...!
Còn về phần hắn thì thản nhiên vừa ngồi đọc sách ngâm thơ, vừa uống trà.
Còn cười cười như rất vui vẻ.
Chẳng phải khi nãy hắn rất giận hay sao?
"A Huyền, chủ thượng về rồi" Người được gọi là A Huyền đang ngồi trên ghế chính trong thư phòng nhưng ở đấy chỉ có một mình hắn vậy A Huyền là ai?
"Ta biết rồi, mau đi thôi" Tên đó nhẹ nhàng gỡ lớp da mặt ra, một con người hoàn toàn khác, tên đó không phải Cao Hàn?
Cả hai thay đồ rồi cùng nhau dùng khinh công bay đi, mặc dù ngoài trời mưa rất to, nhưng nó lại là một lợi thế giúp cho hai người để không phải bị ai nghi ngờ.
…
"Mừng chủ thượng trở về"
Người được gọi là chủ thượng đang từ từ từng bước đi xuống chỗ mọi người.
Nơi này là một trong bảy cung điện thu nhỏ của hắn.
"Chúc mừng ngài đã thành công trong việc luyện đơn thảo.."
"Ừ, hiện tại trời cũng sắp tạnh rồi các ngươi mau về trước đi"
Tất cả mọi người khi thấy hắn liền quỳ xuống, dập đầu bái lạy.
Tóc hắn có màu bạch kim dài óng ả, mặc hán phục dành cho nam, màu đen đỏ thể hiện sự quyền lực bức người, trên người hắn luôn toát lên vẻ uy quyền và sát khí khiến người đối diện vừa nhìn đã sợ.
Đến cả con cháu hoàng thất không biết đã được một phần của hắn hay chưa.
Đeo trên mặt là chiếc mặt nạ bằng bạc quyền quý.
Người này rốt cuộc là ai?
"Dạ rõ thưa chủ thượng.." Lão chần chừ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Nói!, ta không có nhiều thời gian" Cảm giác đứng kế hắn như đứng cạnh một tảng băng biết nói, lạnh đến kinh người.
"Dạ thưa ngài, vậy còn Ngữ Yên gì đó thì sao?.
Có cần thần giết ả thủ tiêu không?" Lưu tướng quân lên tiếng, mọi chuyện là sao.
Chẳng phải khi trước ông còn nói đỡ cho cô à?
"Ngươi nghĩ mình giết được nàng ta sao?.
Ta chỉ sợ ngươi chưa kịp động thủ đã chết dưới đao kiếm của nàng ta rồi" Cảm nhận được đôi mắt sắc bén ấy cứ chăm chăm vào mình, làm ông không dám nhìn thẳng.
"Vậy.."
"Làm cho tốt nhiệm vụ ta giao là được, còn những việc khác các ngươi không cần quan tâm.
Nếu không muốn chết thì lo mà an phận đi" Nói rồi liền lạnh lùng đi vào tầng hầm u tối..
"A Huyền theo ta"
…
Tỉnh dậy từ ác mộng Lam Ly như một con người khác.
Không còn vẻ mặt hoà đồng, thân thiện như trước, bây giờ cô đang sống thật với tính cách