Gần nơi cánh rừng này có một làng nhỏ nhưng tài sản của mỗi nhà thì không hề nhỏ, nhà nào nhà nấy xây cao rất ngưỡng, không thì rộng như sân cho binh sĩ tập luyện.
Lam Ly vừa đi vừa trố mắt nhìn, ngỡ ngàng trước khung cảnh trước mắt.1
Xíu nữa thì lỡ đụng vào một nam nhân da trắng khuôn mặt thì em bé, siêu cấp đáng yêu làm Lam Ly thật muốn đem về nuôi nhưng khi nhìn lại thân hình của người nọ thì Lam Ly lại thấy e dè.
Bắt đầu thấy sợ, Lạp Tra trên tay thấy thế cũng sợ theo, cho cô vui.
…
Khi nãy cô định quay người đi thì thấy Lạp Tra đu chân cô, bảo.
"Meoooo, méo.."
(Mẫu thân yêu dấu ơi, sáng giờ người đi đâu vậy hả?.
Con đói sắp chết đến nơi rồi đây này, ở đây không có gì ăn cả, người cho con theo với) Mèo con mặt nặng mày nhẹ trách móc cô, rồi lại nhõng nhẽo nằng nặc đòi bế.
"Hết cách với bé cưng luôn đấy" Lam Ly chỉ bất lực nhìn kẻ nháo nhào trước mắt, liền không nhanh không chậm cúi xuống ôm lên rồi rời đi.
…
Quay lại chuyện ban nãy, nếu không phải Triết Lãng ra tay đỡ được cô thì không chừng Lam Ly đã ngã nhào vào lòng người trước mặt rồi.
"Các ngươi muốn ám sát bổn điện hạ sao, muốn chết à!!?" Vừa mắng mỏ hắn vừa phủi phủi vai áo nơi cô đã đụng vào.
"Ta xin lỗi"
"Bộ ngươi tưởng xin lỗi là xong à, đàn bà con gái mà không có ý tứ đi đứng không biết nhìn trước nhìn sau thật đúng là.."
"Này, ngươi ăn nói cho cẩn thận nếu không ta sẽ thiến ngươi đấy, nhìn cũng nho nhã lịch thiệp ai ngờ chỉ được cái mã.
Ban đầu cứ tưởng thứ sinh hiền lành, ai dè đâu...!Thôi bỏ đi, mới sáng sớm đã gặp yêu ma gì không!" Lam Ly mắn mỏ đã đời liền định xách đít chạy đi.
"Này khoan đã!!? Tên khi nãy kêu cô đứng lại.
"Sao, muốn kiếm chuyện!?" Lam Ly mới sáng sớm nên tin thần rất là sôi sục, đã đụng thì mình chạm.
Lam Ly đây không có khái niệm nhường nhịn Định cất lời chửi thì câu nói kế tiếp của tên này làm Lam Ly muốn bật ngửa.
"Cô làm dơ áo của bổn điện hạ rồi, bộ muốn đi là dễ lắm sao.
Ta yêu cầu ngươi đưa chú mèo trắng trên tay cho ta thì ta đảm bảo sẽ xí xóa chuyện này.
Và chăm sóc nó thật tốt" Tên đó cứ mãi nhìn chằm chằm vào Lạp Tra.
"Không, ta nuôi thằng bé từ nhỏ đến lớn ngươi bảo ta đưa ngươi chăm sóc thì ta sẽ đưa sao, thật nực cười" Lam Ly cười khinh nhìn tên đó.
"Cô ấy đã bảo không thì ngươi đừng cố gắng ép buộc làm gì, nên biết điều thì cút sớm đi" Triết Lãng bực dọc lên tiếng.
"Này, chúng ta là bằng hữu tốt đấy chơi với nhau từ lúc nhỏ tới giờ sao ngươi nỡ nói vậy với ta"
"Sao lại không, ngươi đang làm mất thời gian của bổn thiếu gia đấy" Triết Lãng nói rồi liền nắm tay Lam Ly dẫn đi.
"Ê khoan đã, nếu không muốn tặng thì bán, đúng rồi bán đi giá bao nhiêu ta cũng mua" Tên này vẫn không bỏ cuộc mà kiên trì muốn có được Lạp Tra.
"Người phụ nữ của ta không bao giờ thiếu tiền đâu nên ngươi đừng lo nhé" Nói rồi không quên vỗ vai tên đó như an ủi, nhưng lại nhìn bằng con mắt sắc bén đầy chết chóc.
Người phụ nữ của ta.. Lam Ly cười thầm trong lòng.
"Oh, thì ra là nóng lòng muốn đưa người ta đi chơi sao, thôi thì ngươi đưa mèo cho ta đi.
Ta sẽ giúp ngươi chăm sóc bé một ngày"
Tại sao tên bạn này lại nằng nặc đòi chăm sóc Lạp Tra, đơn giản thôi