Cao Hàn vừa đi vừa giới thiệu cho cô mọi thứ ở đây, vì có việc bận nên bây giờ mới dẫn cô đi tham quan được, hắn cứ luyên thuyên mãi như mẹ cô vậy, còn dặn dò đủ thứ, trước khi mẹ mất cũng nói nhiều như thế.
Nghĩ đến lại thấy buồn.
"Ta nói nãy giờ nàng có nghe không đấy?" Đang nói hắn liềm nhìn sang, thấy cô mất tập trung, mặt thì xụ xuống liền hỏi.
Nói thật thì cô có nghe đấy nhưng được chữ có chữ không.
Nếu giờ cô nói thật là không chắc hắn lại giận cô mất, còn nếu nói có hắn sẽ bắt cô nói lại cho xem nhưng cô có biết gì đâu mà nói, thôi thì đành im lặng vậy.
Ở chung với hắn cũng được hai tuần, cô mới biết vương gia này bề ngoài đẹp trai, tài giỏi còn bonus thêm cái giàu.
Nhưng bên trong lại trẻ con hay dỗi, tự nhiên cô cảm thấy hối hận khi hứa sẽ gả cho hắn.
Mà thôi quân tử nhất ngôn, nói được làm được chứ sao giờ.
Nếu không được hắn cũng sẽ làm cho được thôi.
Đang nói chuyện thì có một hai binh lính đi đến bẩm báo với Cao Hàn, tướng quân có việc cần họp gấp.
Hắn gật đầu với họ như đã biết, liền quay qua nhìn cô.
"Có muốn đi chung không" Đã bảo sẽ cho cô ra chiến trường, không lẽ đến kế sách đánh giặc lại không cho cô biết, dù gì thì cô cũng là vương phi của hắn.
"Có thể sao, không sợ ta là gián điệp rồi để lộ thông tin mật báo cho kẻ thù à" Lam Ly rất vui khi có cơ hội ngồi chung với các tướng quân trao đổi với nhau về việc đánh giặc.
Nhưng cô vẫn hỏi lại cho chắc, lỡ hắn nói đùa thì sao.
"Ta tin nàng" Nói rồi nắm tay cô đi về phía lều dùng để bàn bạc chuyện chính sự.
Lam Ly ngây ngốc mặc hắn kéo đi, chỉ với ba chữ ấy làm cô càng thêm nghi ngờ, rốt cuộc hắn muốn gì.
…
Bên ngoài có năm người lính canh gác để bảo đảm an toàn.
Bước vào trong, những người có chức vụ cao như tướng quân hay các binh lính tài giỏi đại diện cho tất cả binh sĩ ở ngoài kia, à còn có cả thuộc hạ thân cận của hắn nữa.
Họ đã ngồi sẵn trên ghế chỉ đợi vương gia đến bàn bạc tình hình.
Thấy cô bọn họ có vẻ ngạc nhiên, cũng đúng.
Cô chẳng có quyền hành gì cả, mà được đến đây công nhận lạ thật.
Thấy hắn, mọi người ở đấy đều đứng lên, cúi đầu chào.
"Vương gia" Cùng nhau đồng thanh hô to.
"Được rồi, tất cả ngồi xuống hết đi" Hắn đi đến chiếc bàn được đặt ở chính giữa, ngồi xuống.
Còn kêu người đêm ghế lại cho cô ngồi kế mình.
Mấy người đấy nhìn hắn rồi lại nhìn nhau, nhưng không ai dám nói gì.
"Chắc tất cả cũng đã biết rõ tình hình hiện tại rồi chứ" Hắn rõ nhẹ lên bàn, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Dạ rõ thưa vương gia.
Theo như thần biết, kẻ địch rất đông có tới tận 50 vạn quân.
Còn bên ta chỉ có 20 vạn, rõ ràng bên ta yếu thế hơn nếu đánh trực diện thì kết quả sẽ thua thảm nặng nề.
Hiện tại chúng còn đang định thời cơ đánh chiếm đất nước ta, theo tin mật báo có thể là nay mai Tam Thiên sẽ ra quân.
Chúng ta nên nghĩ ra kế sách đối phó càng sớm càng tốt thưa vương gia" Tướng quân đứng lên nói ra ý kiến của mình.
"Có ai có kế sách gì không?" Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi.
Mọi người trong lều đều im lặng, lắc đầu.
So về lực lượng thì quân mình yếu hơn hẳn mấy bậc, muốn đánh thắng thì phải dùng mưu kế nhưng tướng quân bên đấy mưu mẹo khó lường.
"Vương gia, sao chúng ta không đốt lương thực của chúng đi, trong lúc hoảng loạn thừa thắng xong lên" Tử Thanh thấy mọi người bất lực liền đưa ra chủ ý.
"Không được, lương thực của chúng để sau những vũng lầy muốn đi qua đấy thực sự không dễ, có thể bị bứt dây động rừng" Một binh sĩ lên tiếng phản bác.
Cao Hàn thì vẫn ngồi dựa lưng vào ghế, vẻ mặt trầm ngâm.
Cô hay xem phim nên mấy tình tiết này đã thuộc lầu lầu luôn rồi, sao không ai hỏi cô hết nhỉ, ờ quên có ai biết cô xuyên không đâu mà hỏi.
"Tiểu nhân hèn mọn, xin mạo muội góp chút ý kiến không biết có được không?".
Trong phim nói sao cô nói vậy, nhưng càng nói Lam Ly càng thấy sai sai, mà thôi kệ đi thầm nghĩ chắc không ai để ý.
"Hửm, phụt, có gì nàng cứ nói đi" Cao