Trước ngày đi chơi chung với nhau Cao Hàn đã nhận được thư từ trong cung, muốn mời hắn và cô vào dự yến tiệc.
Do khi đó có việc nên cả hai đã từ chối, nhưng mệnh vua không thể cãi.
Dù không muốn nhưng vẫn phải đi.
"Khuya rồi sao nàng chưa ngủ, ra đây làm gì?"
…
Hắn ngồi trong hậu hoa viên thưởng trà ngắm trăng.
Trên người hắn toát lên sự cô độc khó tả, khi ở một mình lại trở nên nhỏ bé, lạc lõng và yếu đuối.
Chiếc mặt nạ ấy vẫn chưa lần nào được tháo xuống, hoặc có lẽ nó đã được gỡ ra nhưng cô vẫn chưa được ngắm trọn vẹn khuôn mặt ấy.
Cảm nhận được tiếng sột soạt sau lưng, Cao Hàn liền không hẹn mà quay đầu lại.
Tay từ bao giờ đã cầm sẵn kiếm.
Hắn vẫn vậy, rất đề phòng dù cho đó có là ai thì cũng sẽ không bao giờ tin tưởng.
"Ây ây, là ta, Ngữ Yên, vương phi của ngươi đây.
Làm gì mà manh động thế không biết!!" Lam Ly giơ hai tay lên như một tội phạm, miệng lắp bắp nói, sợ mình chưa kịp mở lời thì kiếm đã đâm thẳng vào tim.
"Ồ, là nàng sao" Hắn thấy cô liền đi lại, cởi áo choàng của mình khoác lên người cô.
Ôm eo dìu Lam Ly ngồi xuống ghế.
"Sao không nhìn kĩ mà đã cầm kiếm lên rồi!?" Lam Ly nghiêm túc nói nhưng ánh mắt lại dán lên mặt trăng tròn vành đang chiếu rọi.
"Nàng cũng biết mà, ta thân là vương gia đứng trên vạn người chỉ dưới một người, lại khiến người ta chán ghét rồi sinh ra thù địch.
Ta làm không biết bao chuyện khiến người khác không hài lòng, xấu có tốt có.
Chỉ khi chức vị ta càng cao kẻ thù cũng theo đó mà tăng dần, ta là một người ích kỷ và chiếm hữu cao.
Ta sẽ không từ mọi thủ đoạn để dành lấy những thứ đã và đang thuộc về mình, gây thù với biết bao người, đều là những nhân vật có tiếng không thể xem thường việc ta luôn đề phòng và không tin tưởng ai một phần cũng do điều đó.
Nếu không đề phòng thì không biết ta đã chết từ khi nào rồi" Hắn ngửa người ra phía sau, người mặt lên nhìn trời.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại làm tim cô đau nhói.
Chúng ta lại giống nhau rồi, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, mưu mô và xảo quyệt là cách mà người đời nhắc đến chúng ta..
ha Cô vừa nghĩ thầm cười hắc một cái, rồi cũng im lặng không ai chịu mở lời.
Không gian yên tĩnh lại trở về đúng quỹ đạo của nó mà vận hành.
"Mà sao trời khuya rồi nàng lại ra đây, đến áo choàng cũng không mang theo.
Muốn đổ bệnh à!!?" Hắn cau mày nhăn mặt hỏi cô.
"Ngủ không được nên ra ngoài hóng gió, ai ngờ thấy ngươi nên ta định đi lại hỏi thăm chút" Lam Ly mân mê xoa vò một góc áo.
"Thế sao lại không mang theo áo choàng?" Hắn nhắc lại câu hỏi trọng tâm lần nữa, bình thường nếu cô muốn lảng tránh thì hắn cũng sẽ im lặng và không hỏi lại nhưng lần này thì khác.
Có lần một sẽ có lần hai lần ba, hắn đâu thể lúc nào cũng ở bên khoác áo cho cô.
Khi không có hắn bên cạnh thì cô nàng vụng về như Lam Ly phải làm sao, đổ bệnh thì ai chăm, hắn xót lắm.
Suy nghĩ của người trưởng thành đi xa và lo tính hơn chúng ta nghĩ.
Nó trưởng thành và chín chắn.
Mọi chuyện hắn đều lo nghĩ chu toàn như một người chồng người cha thật sự.
"Tại ta thấy trời có lạnh đâu nên cũng lười mang áo" Lam Ly đánh mắt sang nơi khác cô không dám nhìn thẳng vào Cao Hàn, cởi áo ra trả cho hắn.
Lời nói một đằng cơ thể lại phản ứng một nẻo, làn da cô trắng bệch