"Có chuyện gì ngươi nói mau đi ta còn phải đi ngủ!" Lam Ly lạnh mặt nhìn hắn.
"Bà quản gia khi nãy ta đã cho người giết chết, lấy tro bà ta gửi đến cung thái hậu rồi..!"
"Ta cũng không muốn giữ người lại từ rất lâu, nhưng vì một vài chuyện và biết được bà ta là gian tế, người được thái hậu phái đến để canh chừng cũng như giám sát mọi nhất cử nhất động của ta nên..!" Hắn nắm chặt vai Lam Ly rồi ôm cô vào lòng nói.
"Sao bà ta lại nói bản thân được tiên hoàng giao nhiệm vụ chăm nôm ngươi từ bé?!" Lam Ly thấy nó cấn cấn chỗ nào đó nhưng cô cũng không rõ, liền thò đầu từ trong lòng hắn ra hỏi.
"Đúng là tiên hoàng có nói nhưng là một người khác chứ không phải bà ta.
Khi tiên hoàng mất bà ta đã được thái hậu cho theo hầu bản vương, đuổi người bảo mẫu kia đi..!"
"Khi đó hoàng cung rơi vào chiến tranh nội bộ vì tiên hoàng ra đi mà vẫn chưa truyền lại ngôi cho ai.
Tất cả đều nháo nhào cả lên muốn dành ngôi vua, còn ta khi đó thì bị đày đi biên cương chịu khổ, không biết được phụ thân đã ra đi.
Khi biết tin ta tức tốc phi ngựa ba ngày hai đêm về thành, thái hậu biết được liền sai bà ta đến chuốc thuốc bản vương, để ta không còn cơ hội tranh giành ngôi vị với hoàng huynh.
Ngày sát phong ngôi vua ta bị bắt nhốt vào nhà kho trong phủ, khi ngôi vị được truyền lại thì bà ta liền giả vờ vào cứu ta thoát chết như muốn bản vương nợ bà ta một ân tình và có được sự tín nhiệm từ ta, tuy biết sự thật nhưng vì đại nghiệp ta đã giữ bà ở lại làm quản gia cho phủ Hàn vương đến bây giờ.."
"Ngươi nói với ta những thứ này làm gì?!" Lam Ly mông lung suy nghĩ rồi lại ương ngạnh nói.
"Ta.." Hắn chưa kịp dứt lời cô đã cố ý lên tiếng đuổi người.
"Được rồi, phiền quá mau cút về phòng của ngươi đi, đừng có ở đây mà làm phiền giấc ngủ của ta!!"
"Được, nàng ngủ đi tối nay phải dự yến tiệc chắc sẽ rất vất vả"
Hắn nói rồi cũng đứng lên đi về phía cửa, trước lúc rời phòng không quên quay lại nhìn cô lần cuối.
…
Sao mọi chuyện cứ càng lúc càng rối tung lên thế, nó chẳng giống những gì mình đã đoán trước đây Lam Ly bần thần ngồi dậy đi lại cửa sổ khi thấy hắn đã rời đi.
"Thái hậu nhìn mặt có vẻ hiền từ nhưng qua lời kể của hắn lại trở nên độc ác, tàn nhẫn, muốn đạt được mục đích bằng mọi thủ đoạn sao, chẳng lẽ lại giống như câu Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong"
…
Bản vương chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình tệ hại đến vậy, đến cả người mà mình thương cũng sắp chẳng giữ được thì làm sao mà giành lại những gì thuộc về mình cơ chứ, cả giang sơn này nữa, ha!! Hắn về đến phòng liền ngồi lên giường vò đầu bứt tóc, tự cợt nhả bản thân.
Hắn luôn áp đặt chính mình vào khuôn khổ, những quy tắc mà mình tự đặt ra nhưng tất cả đã bị phá vỡ từ khi cô xuất hiện.
Giỏi tất cả, giỏi cả việc làm người khác thích mình nhưng đến cả một chữ thương cũng không nói được, đau không?!