Lam Ly dạo này hay đi sớm về khuya, nhưng không phải là những lý do mà hắn được nghe.
Cô và Đào Liên sẽ chẳng bao giờ thức sớm, chịu xa người thương để làm những việc vô bổ đâu.
Mọi thứ đều có lý do nó và Lam Ly cũng vậy.
Cô gái khi trước Lam Ly cứu, hiện đang sống yên ổn ở một phủ quan nổi tiếng giàu có nhất vùng, cũng chính là phủ của cô.
Được những thuộc hạ của Lam Ly xây dựng, lấy tiếng là người hầu còn chủ nhân giàu có phía sau được họ giấu nhẹm, nên cũng chẳng ai biết.
…
Sáng sớm Lam Ly đã chuẩn bị y phục gọn gàng nhưng sang trọng.
Cô khoác lên mình bộ y phục đen tinh tế, nhưng chất vải và bề ngoài bắt mắt của nó khiến ai nhìn vào đều biết ngay cô không phải người thường.
Cả chiếc dây thắt lưng và ngọc bội cũng đủ thể hiện sự giàu có của cô.
Lam Ly cùng Đào Liên rời khỏi phủ vương gia khi mới canh ba.
Trời còn tối mịt, bao phủ xung quanh là một mảng đen.
Tiếng thúc ngựa vang vọng khắp màn đêm còn kéo theo hai giọng nói đầy mị hoặc của hai thiếu nữ khiến ai cũng rợn người.
"Lam Ly, chúng ta cần cắt đuôi đám người đang theo phía sau!".
Đào Liên phi ngựa chạy như bay, là một người kỉ tính, luôn quan sát trước sau nên nàng dễ dàng nhận thấy có người theo dõi, đang chạy sau mình một đoạn khá xa.
Nàng cất tiếng thúc giục Lam Ly, phải nói sao nhỉ nhưng ở cạnh cô lâu Đào Liên mới biết được rằng cô thật sự tính kế rất giỏi.
Nên hoàn toàn tin tưởng vào những lời nói của cô, đôi khi vô nghĩa nhưng giá trị bên trong đó lại rất cao.
"Phía trước có hai lối đi, chúng ta chia ra mỗi người một hướng.
Tỷ cứ việc thong dong đến thẳng phủ còn muội sẽ theo sau!".
Hiện tại cả hai đang ở trong một khu rừng rộng, đây là đường tắt để dẫn đến biệt phủ của cô để tránh bị nghi ngờ.
Lam Ly thầm suy tính, đoán người đằng sau của những hắc y nhân kia là ai, thật tò mò biết bao.
Lam Ly thúc ngựa khẽ khàng rẽ hướng, như dự đoán bọn họ nhắm vào cô và Lam Ly cảm thấy phấn khích vì điều đó.
Cứ như tìm được thú vui mới vậy.
Cô mặc kệ những người sau lưng mà vẫn thúc ngựa chạy như điên trong cảnh đêm u tối, tiếng vang lớn như muốn phá hỏng màng đêm lạnh lẽo, chán ngắt.
Cứ thế mà chạy, dần dần đám người hắc y nhân kia như sực tỉnh, đơn giản vì mục tiêu của chúng đã biến mất không vết tích, mặc dù đã theo sát rất kỹ.
Cả người lẫn ngựa cứ như hoà tan vào màn đêm.
Đám người đó vẫn kiên trì ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng hình cô.
"Đại ca, người nói xem ả ta trốn đi đâu rồi?!".
Một tên áo đen khó chịu lên tiếng, đêm đã khuya trời còn lạnh lại bị bắt đi theo dõi rồi đuổi giết một người phụ nữ làm chúng phát bực.
"Chúng ta theo sát rất kỹ không thể nào chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà ả đã biến mất được, không lẽ ả biết tà thuật".
Một tên nữa lại cất lời, lần này kinh động làm cho cả đám nháo nhào, cố động não suy nghĩ.
"Chắc chắn là ả biết yêu thuật rồi nên mới quyến rũ được Hàn vương, làm hoàng quý phi phải đích thân bảo chúng ta ra tay trừ khử ả!".
Chưa ép mà đã khai làm Lam Ly có chút thích thú, cười khúc khích trên cành cây.
Thì ra là Mộ Hương ghen ghét nên muốn trừ khử cô trước ngày đại hôn.
Lam Ly thật muốn chơi đùa, dọa ma chúng thêm xíu nữa nhưng rất tiếc cô không có thời gian nhìn bầu trời có vẻ là sắp sáng đến nơi rồi, sợ nếu cô chậm trễ thì